Trong đầu Lăng Không tất cả đều tràn đầy dáu chấm hỏi.
Một phòng nam nhân xem ra giống như lớn tuổi hơn phu quân nàng, nhưng nếu lấy da mặt mịn màng của Đế Tuấn làm vi tôn, loại tình cảnh đó rất cổ quái.
Nếu như nàng nhớ không lầm, Hoàng Đường Sơn nhất mạch tiếng tăm lừng lẫy đều có ít danh hiệu trên giang hồ - hào thủ, Tiêu gia một môn Thất huynh đệ, có sở trường riêng.
Ngược lại vạn nhất không ngờ, bọn họ chí ít thì cũng không có quan hệ máu mủ.
Mắc cười nhất chính là ngọn nguồn họ Tiêu lại chính là tên giả của phu quân nàng.
Như vậy nàng có hay không nên hiểu như vậy, thật ra thì phu quân nàng không hơn không kém chính là trùm thổ phỉ của Nhạn Đãng sơn nhất mạch.
Một thân phận khác của thái tử Đế Quốc, thật là rung động.
''Đây là nương tử nhà ta.'' Gặp lại xong, Đế Tuấn không chút hoang mang giới thiệu nữ nhân trầm tĩnh bên cạnh, ''Lui về phía sau, có thể là mẹ ruột của nhi tử ta, họ Mộ, khuê danh Lăng Không, các người biết là tốt, về phía sau gọi nàng...''
Phu nhân, hai chữ còn chưa có xuất khẩu.
Duy Bạch đã lanh chanh tiếp lời ''Chị dâu.''
Sáu huynh đệ phía dưới phản ứng cực nhanh, lấp tức mở miệng đồng thanh, ''CHị dâu.''
Đế Tuấn sờ sờ cằm.
Được rồi, chị dâu liền chị dâu.
Hắn vốn duy tính tuổi tác của bọn hắn tương đối lớn, kêu nữ oa nhi mười lăm mười sáu tuổi không biết xấu hổ, mới để tâm suy tính.
Không ngờ, từng người một đều là da mặt thành tường, nơi nào còn chú ý cái này.
Ngược lại Lăng Không đáp hơi nhỏ một chút, đứng dậy, coi như đáp lễ/
Sau liền ngồi như cũ, tiếp tục đem mình làm tượng, chỉ nhìn không nói.
DUy Bạch kéo râu riu trên cằm, động tác hết sức có khí phách này là học từ sân khấu tới...