Đợi đến khi mặt nạ da người lâu không dùng đến, ngày mai dính vào trên mặt đi ra cửa, khiến cho người khác nhìn không thấy được sắc mặt của nàng.
Đế Tuấn vòng tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nàng, mỗi lần vuốt có thể hóa giải huyệt vị áp lực của nàng, các ngón tay đều dùng lực, bị hắn vân vê xoa bóp mấy cái, Mộ Lăng Không cũng tự giác buông lỏng ý định, mệt mỏi ngáp một cái.
''Có vi phu ở đây, đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ đi.'' Hôn vành tai trắng nõn của nàng, ngậm vào trong miệng, liếm láp, ''Sáng mai rời giường, ta đảm bảo không ai dám cười nàng, nương tử của ta, ai dám khinh thường, nam nhân nhìn ngươi ta liền lấy nhuyễn kiếm chém hắn.''
Nàng đã quen với thói quen động chút là nói lời ngon ngọt của hắn, nghe xong chỉ cười, cũng không có đặc biệt làm thật.
Mà ngoài cửa, trong giây lát bảy người giống như bị tạt nước lạnh giống nhau, cảm giác không thể tỏa nhiệt.
Lời nói mà lão đại nói cùng chị dâu, còn là ám hiệu đặc biệt để cho bọn họ nghe.
Nếu sớm biết là như vậy, dù có đại kiệu tới xin bọn họ cũng không tham gia náo nhiệt ở thời khắc mấu chốt này.
Ảo não, hối tiếc, chỉ sợ ở thời khắc này cũng không có ai vui vẻ nghe bọn họ sám hối.
Lão đại nói rồi, muốn hắn đứng ở cửa chỗ này nghe cả đêm.
Nói cách khác, sáng mai mặt trời mọc bọn họ cũng đừng nghĩ rời đi.
Thật may mắn là không gian nhà gỗ này được liệt vào cấm địa, những người không có nhiệm vụ không được ra, nêu không thì sẽ bị thủ hạ tuần tra ban đêm vây quanh, danh tiếng của Thất huynh đệ Tiêu gia Hoàng Đường Sơn coi như là vỡ thành từng mảnh, nhặt cũng không nhặt được.
Không nên phân phó, trình độ coi trọng với Lăng Không đã nâng lên thêm ba bậc thang.
Về sau người chị dâu này phải cẩn thận đối đãi, quá khứ là kính trọng về sau là kính sợ.