Được rồi, một vòng thời gian trong mắt hắn cũng không tính là dài, không
chuẩn một giáp cũng chỉ là một cái búng tay, nàng bái phục quan niệm
thời gian của hắn.
''Tiêu Duy Bạch và sáu vị tại chủ là người lớn lên từ nhỏ ở đây, ngươi mời người tới dạy bọn họ văn võ, tất nhiên
cũng là an bài đặc biệt, phu quân, bảy vị trại chủ là lựa chọn đặc biệt
được tìm ra sao? Nếu không nhiều cô nhi như vậy, làm sao có đúng bảy
người có tư chất không tệ, lại chung thành tuyệt đối?'' Nàng tin
tưởng một người vận khí tốt sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện thuận
lợi.
Nhưng mà hắn và Thất huynh đệ, hiển nhiên cũng không dùng ba chữ vận khí tốt mà khái quát, có vẻ đơn giản quá.
Nam nhân của nàng, giống như nàng ở chỗ sâu của biển cả băng sơn, che giấu sâu đậm.
Ngoài mặt một vẻ bình tĩnh không lộ sắc, dưới nước che giấu là sông băng
khổng lồ vạn năm không đổi, không tự đụng vào thì vĩnh viễn không thể
hiểu.
Đầu tiên nàng sợ nhưng ngay sau đó có may mắn khó nói.
Người nam nhân này là trượng phu của nàng, hơn nữa còn yêu nàng.
Bọn họ cả đời cũng sẽ không là kẻ địch, vĩnh viễn đứng chung chiến tuyến, toàn lực đối ngoại.
Nàng đồng tình với hắn.
Một kín kẽ tự giữ, có thể kiên nhẫn dùng 12 năm, thậm chí bố trí lâu dài
một nam nhân vụn vặt, khi hắn nghiêm túc muốn làm gì đó thì chẳng lẽ
không đạt được mục tiêu sao?
''Nương tử, tay của nàng toát mồ
hôi, có phải lại muốn rồi hay không?'' Một câu nghi vấn hèn hạ ti
tiện, đem suy nghĩ của nàng trờ về hiện thực.
Trong nháy mắt, sương mù trước mắt nàng chặn lại tầm nhìn, khiến tất cả trở nên mông lung.