Nương tử nhà hắn không có tư thái nữ nhi bình thường, cũng không động một chút là đa sầu đa cảm, không học được bộ thơ nào.
Chỉ khi nào nổi giận, uy lực kinh người, nếm thử khó quên.
''Nương tử, bộ dáng bây giờ của nàng thật đẹp mắt, tóc dài như thác nước, da
trơn nhẵn, mặt mày mắt mũi, ngũ quan tinh xảo, lộ ra tướng vượng phu.''
(Vượng phu : chỉ phụ nữ có chồng có nhan sắc tài năng, nói chung là
đẹp.) , bộp một âm thanh thanh thúy vang lên, bàn tay đánh cái mông, sự
cợt nhả của hắn làm người khác tức điên, hắn cố tình để tỏ lòng mình
không có nói giỡn, thủy chung còn có mặt oa nhi, tốc độ nói chậm lại,
chỉ sợ nàng nghe không rõ, tiến tới bên tai, nhấn mạnh từng chữ, ''Còn
có cái mông rất tròn, rõ ràng điềm báo sớm sinh quý tử, người khác muốn
được so sánh với nàng, vấn đề là so sánh được sao?''
Đây được gọi là khích lệ sao?
Trên đời có loại nịnh hót này sao?
Vì sao người bị nghe lại không biết vui, lửa tức giống như được tưới thêm dầu cho vọt cao hơn.
Nàng cắn răng, ''Ngươi để cho ta đứng dạy, chúng ta từ từ nói chuyện.''
''Trước khi hạ hỏa, vi phu không có lời hay nào để nói.'' Hắn chính là một
người oan uổng, vẫn làm tâm nhỏ nhìn nửa mắt, bị chịu khổ đối đãi như
thế, oan đây nè.''Ta đây có hơn một trăm biện pháp tốt, có thể khiến
người ta vui vẻ trong thời gian ngắn nhất, gồm miệng cười vui vẻ, công
hiệu bổ dương tráng cường, nương tử nhất định phải thử một chút.''
Nàng theo động tác của hắn rên lên một chút.
Liều mạng cắn môi, nhìn căm hận.
"Côn đồ, lần nào đến đều một chiêu này, ngươi làm vạn loại thuốc, lần nào
thử cũng linh.'' Thời điểm hai người cãi vã, hắn vẫn trương to lớn như
thế, gần như xé tan nàng.
''Nàng thích là tốt, vi phu không sợ cực khổ.'' Hắn tiến tới hôn lên môi nàng, đầu lưỡi mập mờ liếm một cái, lại lập tức lùi về.