"Chị dâu thật là
người tốt." Lão ngũ tiếp lời, thấy mấy người nghe không hiểu, tốt bụng
giải thích, "Các ngươi suy nghĩ một chút, lão đại chúng ta không phải là rất giận sao? Hiện tại chị dâu xả thân diệt hỏa, đợt lát nữa sau khi hô mưa gọi gió sau, cả người sung sướng, hắn cũng sẽ không tìm đến chúng
ta gây phiền toái.''
Lão thất phụ họa gật đầu, ''Ngũ ca nói không sai, thật ra ngẫm lại thì chúng ta nhiều chất cũng coi là tốt bụng làm
chuyện xấu, tặng lễ đưa ra chuyện không may, phải là tội không đáng chết đó?"
"Đến lúc nào rồi, còn có tâm tình bát quái!" Tiêu Duy Bạch
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đầu ngón tay chỉ chỉ, ''Tất cả im hết cho ta, có lời gì tới phía sau núi thì nói, các ngươi sợ lửa lão đại
không đủ lớn, còn tưới thêm dầu.''
Mấy người cúi thấp đầu xuống, không nói thêm gì nữa, vểnh tai chờ đại chiến nhà bên kết thúc.
Kịch liệt lay động, phập phồng, đâm thủng, buông thả, hai tiếng thở dốc dần dần bình phục lại.
Mộ Lăng Không mỏi mệt vô cùng, tinh thần vẫn còn không tệ, sững sờ nhìn xà ngang, bên trên điêu khắc hoa văn cổ phức tạp, mỗi một chi tiết nhỏ
cũng có thể làm cho người ta hoa mắt rất lâu.
''Nương tử, nàng có cần ngủ một lát không?'' Đế Tuấn vung tay lên ngăn trở ánh mắt của nàng, nhẹ giọng hỏi thăm.
''Phu quân, chàng đi giải quyết người ngoài cửa trước đi. Bảy vị tại chủ đợi
cũng lâu rồi.'' Mới tiến hành thời khắc mấu chốt, nàng nói với hắn, hắn
cũng làm được nghe không được.
Hiện tại thì tốt rồi, lại bị người ta nghe được.
Nhớ tới chuyện như vậy, nàng đỏ mặt cũng muốn rỉ máu.
''Không phải nàng muốn cùng ta đi ra sao?'' Hắn hôn chóp mũi nàng một cái, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không bỏ được ra.
"Ta ngượng ngùng." Nàng thừa nhận da mặt mình mỏng, thật sự cần một thời gian dài mới bình phục được.