Nàng nhìn chăm chú, dở khóc dở cười, còn có chút chua xót, ''Nhưng rõ ràng ngươi mới nói được?''
Tình trạng không ổn, nói xong lời này, mũi của nàng cũng cay cay, nước mắt trong hốc mắt dâng lên, ngay cả tầm mắt cũng nhìn không rõ.
Hai mắt hắn bỗng nhiên khắp chặt, thở ra một hơi, rồi từ từ mở mắt, đột nhiên gục mặt xuống, miệng nhỏ nở cụ cười lấy lòng, chớp chớp mi mắt ba cái, ''Nương tử ngoan, nương tử tốt, vi phu chưa nói cái gì, đây là dựa theo ý của nàng, không muốn làm trái, ngược lại chọc nàng không vui.''
Mu bàn tay hơi thô lỗ giúp nàng lau nước mắt, ''Khóc cái gì, có gì mà khóc, nàng hiểu lầm rồi.''
''Nhưng ngươi mới nói được, là ngươi nói.'' Hắn lại biến thành bộ dáng quen thuộc, tâm tình của nàng cũng buông lỏng, sau đó nước mắt cũng không dâng lên nữa, giống như chuỗi ngọc trai bị đứt rơi xuống dưới, không biết thì tưởng nàng bị uất ức to lớn.
Thật ra thì là do... sợ.
Hắn nói biến sắc thì biến sắc (thay đổi sắc mặt).
Đừng xem là bộ dáng thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng phong cách lại có thể thay đổi theo ý nguyện, thay đổi qua lại.
Hắn muốn nâng ngươi trên lòng bàn tay, chính là như mộc xuân phong, mỗi lỗ chân lông đều lộ ra thoải mái, nhưng khi nào hắn lộ ra tính khí, vậy đối với đôi mắt tròn đáng yêu lập tức bị ánh sáng chà xát không thương tiếc, làm người ta sợ.
Ngươi bình thường kia chịu được đau khổ lúc lạnh lúc nóng.
Nàng kiên trì tới bây giờ nên mới hỏng mất, cũng coi là không tồi.
Hắn cầm tay nàng, mắt to vô tội nhìn nàng cẩn thận chu đáo, ''Xuất giá tòng phu, có hiểu hay không ?''
Lắc đầu, mặt chữ thì hiểu nhưng không hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.
''Xuất giá chính là nói nữ nhi gả cho người khác, tòng phu chính là phải nghe lời nói của trượng phu.''