Hắn cười như gió nhẹ nước chảy, dịu dàng vuốt tóc nàng, ''Bên ngoài có một đám người đang đợi, người nào tặng quà khích bác ân ái vợ chồng ta, đợi vi phu giúp nàng hả giận.''
Hắn xuất hiện trong cửa phòng trong nháy mắt, huynh đệ Tiêu gia cùng một tư thế, rủ bả vai, đầu cúi thấp, dừng như nghênh đón khiêm nhường.
Mặc dù sắc mặt hắn không tốt, nhưng cũng không giống hôm qua, bộ dáng đánh đối mặt trực tiếp dẹp người.
Xem ra còn có khoan nhượng rất lớn.
Tiêu Duy Bạch là người lớn tuổi nhất, cũng là người thực tế trông coi Hoàng Đường Sơn, nên đương nhiên đứng trước, nhìn vào ánh mắt đùa giỡn không thân thiện của hắn.
''Huynh đệ chúng ta là muốn tặng chị dâu chút son phấn, không có ý tứ gì khác, về phần cái rương kia, là điều ngoài ý muốn.'' Hắn thông minh lựa chọn giải thích với nàng, mắt hồ ly chân thành long lanh.
''Chị dâu, ta thật oan uổng, cái rương này là hôm qua mới bị kéo lên núi, ta không có mang đi kiểm tra, cho rằng làm rương rất tốt, liền đem tặng chị dâu, giả bộ bầy biện một ít vật kiện, nào biết bên trong có giấu hạt gieo họa, người đại lượng không tính tiểu nhân, nhất định tha thứ cho ta.'' Tiểu Hàn Nam hô thiên thưởng địa, thật may dáng người đáng yêu, tuổi cũng không lớn, làm mấy động tác mất mặt như này cũng không xem là đột ngột.
Bây giờ là thời kì cực kì, vì tính mạng, trốn tránh trách nhiệm, mấy vị huynh trưởng khác cũng không khi dễ hắn, hắn lại thu được đồng tình khi giả bộ nai tơ.
Còn lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với hắn, khen hắn phản ứng nhanh.
''Ta rất cảm kích món quà mà các người đưa tới, làm sao lại trách các người, các vị huynh đệ mời đứng lên, các người khách khí quá rồi.'' Mặc dù chưa hiểu rõ tiền nhân hậu quả, nàng nên lựa chọn bỏ qua quá khứ.