Thân là Linh Đế trường tử, cuối cùng lại rơi vào một cái huyện thành nho nhỏ, không phải nhận được chiếu không được hồi kinh.
Xưa nay Đại hoàng tử không thích nhắc tới thái tử điện hạ, ngay cả buổi lễ sắc phong thái tử, quan viên huyện Duyên Bình chuẩn bị quà tặng cũng phải lặng lẽ tặng, nếu không cẩn thận bị Đại hoàng tử biết được, tất nhiên là một sự trừng phạt.
Trong lòng hắn không thoải mái, mọi người nhìn trong mắt.
Bình thường phải thêm chút kiêng kị, cũng liền qua đi.
Nhưng lần này bản thân thái tử tới.
Tranh giành của huynh đệ, khó tránh khỏi sẽ lan đến quan viên vô tội.
Đến lúc đó, đứng bên ai đều khó lấy lòng.
Một là thiên tử tương lai.
Một người khác là phiên vương chiếm cứ địa phương.
Đơn giản gọi là cuộc chiến của cường long và địa cầu xà.
Lấy nhãn lực của mọi người, đúng là nhìn không ra bên nào có ưu thế.
Trong khoảng thời gian ngắn không tìm được hành tung của thái tử, hành động trừ phiến loạn lại oanh liệt tiến hành.
Đại hoàng tử Tử Hi Khang biển hiện nhiệt tình ngoài dự đoán.
Xuất người, xuất lực, bày mưu tính kế, chạy trước chạy sau, phối hợp mật thiết.
Nội trong mười mấy ngày tụ tập được một đội quân nhân được trang bị hoàn mỹ, mang theo vật liệu lớn, hùng dũng tới dưới chân núi, đánh trống hô hào.
Trải qua nghiên cứu cẩn thận, bọn họ quyết định là lực lượng phòng giữ mạnh nhất.
Thất bại lâu dài, tính khinh thường bị quần chúng dẫm dưới chân, quân nhân cần một cuộc thắng lợi lấy tinh thần.
Một bộ áp giáp màu bạc của Hi Khang, hoa văn tổ hợp ra địa đồ hoa lệ, tướng mạo không tầm thường, khí khái anh hùng hừng hực, quá ba mươi lăm tuổi, đuổi lui cái sự non nớt, mới vừa hiện ra nam tử thành thục cơ trí trầm ổn.
Không tìm được tung tích thái tử, đương nhiên hắn thay mặt chỉ huy.