Không cần phải nói, tám phần lại là động tới ý niệm tiếc tài của hắn, muốn nhận cho mình dùng rồi.
Mộ Lăng Không nghĩ, đột nhiên bật cười: "Chàng sẽ không phải vì thiết kế thu phục con trai của Thái Thú mới gây ra trận chiến lớn như vậy chứ?"
Có lẽ người khác không thể nhưng với Đế Tuấn thì thật đúng là khó nói.
Nàng không tin tưởng ánh mắt làm cho hắn bị thương.
Xét thấy ngày trước khi lại Đế Tuấn cũng không nguyện để ý việc nhỏ phản bác: "Cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng cũng là thuận tiện mà thôi, chiếm thiên thời, địa lợi, tốt hơn có thể được chút nào hay chút đó."
Nếu hắn là thương nhân, vậy sẽ là thương nhân tốt nhất trên đời này, việc lớn việc nhỏ, tính toán chi li không bỏ sót.
Mộ Lăng Không đứng lên, quyết định trở về phòng tìm chuyện khác làm, nếu mà cùng Đế Tuấn tán gẫu nữa, nàng sẽ không thể không hộc máu.
Trước khi rẽ vào khúc quẹo mất bóng dáng, đột nhiên nàng quay đầu lại, kỳ quái đặt mộ câu hỏi: "Phu quân, trước khi chúng ta thành thân, có phải chàng cũng trái qua phải lại tính toán chỗ tốt, tranh thủ đạt được lợi ích tối đa nhất đúng không? Ngoại trừ ta ở mặt ngoài này, chàng còn kiếm được thứ khác sao?"
Đế Tuấn trả lời với tốc độ thật nhanh.
Trình độ phản ứng cũng miễn, nói thẳng: "Hiện tại không có, tương lai sinh nhiều đứa nhỏ một chút, cũng được bù đắp lại rồi.... Lăng Không, tối nay chúng ta phải tiếp tục cố lên nha, vi phu coi trọng nàng."
Hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, đang nói hăng say, chợt cảm thấy một trận gió sau tai, vội cúi đầu trốn một chút, một chiếc giày bay qua đỉnh đầu, đoan đoan chính chính nện trên mặt Tiểu Bắc.
....
Đường lên núi chỉ có mấy đường như vậy, dọc đường phần lớn đều là vách đá san sát, chỉ cần thủ vệ lập kiểm soát ở nơi hiểm yếu, dù là nhiều quan quân tới nữa cũng không sợ.
Nhiều người cũng phải có đường cho bọn hắn xông lên a.
Nếu xếp thành từng đội đi qua, trực tiếp thay đổi thành bia ngắm cho đạo tặc trên núi, muốn bắt liền bắt, không muốn sống, trực tiếp đóng đinh ở phía xa.