"Không có.' Nặn hai chữ ra từ trong kẽ răng, vào giờ phút này, nàng cũng chỉ có thể sử dụng ánh mắt để diễn tả việc không biết nên khóc hay nên cười.
Trời, hắn có thể không khôi hài hơn chút được không, nếu như không phải là thân thể khó chịu, khẳng định Mộ Lăng Không lại biết bị trêu chọc ngửa tới ngửa lui rồi.
Khoa trương vỗ vỗ ngực, Đế Tuấn chắp tay trước ngực, liên tục bái trời: "Ta còn tưởng rằng tháng này lại thất vọng nữa rồi, may mắn không phải, còn có hi vọng, ta tiếp tục trông mong."
Chuyện đứa nhỏ, hắn không đạt được trong tay khẳng định là không buông xuống được.
Trong lòng Mộ Lăng không có chuẩn bị, cũng lười so đo với hắn.
Một cơn đau tăng lên, cuối cùng nàng nói cũng không ra, đôi môi tái nhợt hàm răng cắn chặt, đầu óc cũng giống như đang dần dần hôn mê đi.
"Nương tử đừng sợ, vi phu cõng nàng đi, đỉnh núi sẽ nhanh chóng thấy." Nửa ngồi, đỡ nàng lên lưng, Đế Tuấn chạy cực nhanh trong đường núi, thân thể cực kỳ vững vàng, tận lực làm giảm nỗi khổ sở của nàng.
Đang bay nhảy trên một vách đá như gương sáng, giữa đám sương mù, Mộ Lăng Không giống như sinh ra cánh, nơi mà người phàm không cách nào bay tới được.
Dưới thân thể nàng là vực sâu vạn trượng, bị sương mù dày đặc che giấu, không biết trong đó che giấu nguy hiểm như thế nào.
Chỉ là, Mộ Lăng Không hồn nhiên không phát hiện ra, thân thể xinh đẹp áp sát vào sau lưng Đế Tuấn, hai người giống như đã sớm hòa làm một thể, tuy hai mà một.
Hai người Lăng Không bay lượn, sau mấy lần tung người, lên thẳng mây xanh, vững vàng leo lên đỉnh núi cao nhất Hoàng Đường Sơn.
Đế Tuấn cõng thêm một người, thể lực hao tốn cực lớn, trên tóc mai cũng rịn ra một tầng mồ hôi.
"Nương tử, há mồm." Hắn tiện tay nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng, đổi tay ôm ngang, để cho nàng dựa vào ngực, thoải mái hơn một chút.
Viên thuốc vào miệng lập tức tan ra, mùi hương nồng đậm, chảy vào trong bụng, chỉ cảm thấy nóng rực một phen, thân thể rất nhanh liền cảm thấy ấm áp hòa hợp.
Một cỗ hơi thở cường đại kinh người chậm rãi xuất hiện trong kì kinh bát mạch....