Nhưng nàng không cách nào phân biệt được hai điểm không ngừng khuấy động cái nào là Huyền Minh.
Lại qua một hồi, rốt cuộc dưới nước cũng có động tĩnh.
Một luồng khí nóng bốc lên khiến mặt đỏ bừng, một bóng người từ đáy nước chui lên. Cánh tay phải bị thương, máu thịt mơ hồ, ngã lên tảng đá lớn
đối diện, thở dốc không ngừng.
Mộ Lăng Không thấy người nọ không phải là Đế Tuấn, hốc mắt ửng hồng trong nháy mắt đầy tràn điên cuồng rơi.
Nàng cầm lấy chuôi thanh cự kiếm, im lặng không nói gì bay vọt qua, đón đầu chém đến.
“Lăng…” Huyền Minh khó khăn né tránh, bảo kiếm lướt qua nhau, gọi không xong tên của nàng, làn song tấn công tiếp theo đã đến.
“Ta giết chết ngươi, ta muốn giết chết ngươi…” Vốn công phu của Mộ Lăng
Không không thấp, sau mười hai canh giờ vừa qua đã tăng lên không ít,
thực lực càng tăng thêm một bậc lớn.
Binh khí đụng vào nhau, Huyền Minh kinh hãi không thôi, hắn đã không thế cứ như vậy không chút để ý mà đánh trả.
Muốn giải thích, nhưng Mộ Lăng Không nào chịu nghe,
nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n một chiêu nhau chóng hạ xuống,
giống như không muốn sống nữa, hoàn toàn không chú ý cơ thể mình sơ hở
trăm chỗ.
Huyền Minh nhanh chóng nhìn thấy sự tuyệt vọng của nàng.
Nhưng hắn lại không có biện pháp đi hóa giải.
Ở trong mắt Mộ Lăng Không, toàn bộ tình cảm đã qua.
Nàng coi hắn là đối thủ, là kẻ thù truyền thuyết, kẻ địch, ngươi chết ta sống.
Huyền Minh bị buộc phải toàn lực ứng phó.
Dù hắn có một ít tâm tư nhượng bộ nhưng một giây kế tiếp lại có thể rách ngực bể bụng, đầu thân hai nơi.
“Lăng Không, nàng dừng lại, hãy nghe ta nói, nhanh chóng dừng tay!”
Không thể đánh, cũng chỉ có thể chạy, chỉ dựa vào không ngừng tránh né
để trì hoãn thời gian.
“Ta muốn giết chết ngươi, giết chết ngươi rồi, giết chết ngươi rồi……”
Nàng giống như nhập ma, hoàn toàn không nghe được lời của hắn, một lòng
một dạ chỉ có một ý niệm, giúp Đế Tuấn báo thù.
“Lăng Không, nàng tỉnh táo chút, ta là Huyền Minh.” Qua loa chặn một
kiếm, Huyền Minh bị Mộ Lăng Không dùng sức lớn đánh hổ làm cho tê dại.