Đau, như trong mong đợi, có lẽ là bởi vì không còn hy vọng, ngược lại không cảm thấy khổ sở như thế nào nữa.
Đột nhiên nàng nở ra một nụ cười, bởi vì đồng thời lúc đó cự kiếm của nàng cũng chém trúng cánh tay của Huyền Minh, có lẽ bởi vì nhìn thấy nàng tự làm bản thân thương tổn rất đáng sợ, hắn sững sờ nhìn nàng, hai cánh môi mở ra, nhưng lại không thốt nên lời.
“Nương tử!” Sau lưng, một tiếng nói quen thuộc vang lên.
Sau một khắc, nam nhân nàng mong đợi ngóng chờ ôm nàng vào trong ngực, gắt gao ôm chặt: “Đứa ngốc, không phải là bảo nàng chăm sóc huynh đệ của vi phu hay sao? Nàng không thể nghe lời một lần sao, tại sao phải đối xử với bản thân mình như vậy?”
“Phu quân??” Mộ Lăng Không trừng mắt nhìn, thật không dám tin tưởng trước mắt, cố gắng nâng cao tay, vuốt ve gương mặt nóng bỏng của hắn, sau khi xác định đúng là người thật chân thật tồn tại ở trước mặt, gần như trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi, khóc thành mít ướt: “Chàng còn sống, chàng không bị chết, chàng vẫn còn, ô ô ô…Oa oa…a a…”
Tiếng khóc kia, không có một chút mỹ cảm, gần như là nàng gào thét, giống như chỉ có thể mới có thể phát tiết toàn bộ sự sợ hãi trong đáy lòng ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng này cũng làm người ta bận tâm.
“Ngoan, không khóc, không sao.” Đế Tuấn bảo vệ nàng, nhìn thấy vết thương nhìn thấy tận xương trên thân thể Mộ Lăng Không thì hoảng sợ âm trầm.
“Là nàng tự mình đụng vào, bổn tôn cũng không muốn tổn thương nàng.” Bảo kiếm đâm vào thân thể nữ nhân mình yêu thì cái loại cảm giác khó hình dung đó lưu lại, Huyền Minh cũng đang tâm loạn như ma, kiếm trong tay, nặng ngàn cân, nâng lên khó hơn nữa
Sát ý ở trong câu tự tổn thương đó mà biến mất hầu như không còn thấy.
Đột nhiên Huyền Minh hoảng hốt.
Hắn vạn dặm xa xôi từ Đại Tuyết Sơn chạy tới, tìm kiếm Mộ Lăng Không, biết nàng đã gả cho người khác, sau đó chính là mỗi đêm đau khổ, tự tìm biện pháp muốn thắng cướp trái tim trở về.