Nhìn nàng thật sự quá cực khổ, hắn duỗi ngón, điểm huyệt ngủ của nàng, tạm thời làm nàng thoát khỏi cực khổ.
Đại hoàn đan, lấy ra một viên, nhét vào miệng nàng, bảo vệ tâm mạch.
Võ lâm chí bảo, người người cướp đoạt, nhưng trong mắt hắn, không bằng một nụ cười của nàng.
Linh dược Đại Tuyết Sơn, có lẽ trân quý, nhưng hắn cũng không thèm khát.
Đối với Huyền Minh, thù và hận, không thể nào hóa giải, hai người gặp
nhau, vẫn là cục diện người chết ta sống, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
''Còn chưa kết thúc, chúng ta tiếp tục.'' Dàn xếp tốt cho nàng, hắn lại
nhặt lên trường nhuyễn kiếm, ''Ta cảm ơn ngươi đã không tới quấy rầy lúc nàng đang vượt ải, để cho nàng thuận lợi hoàn thành, cho nên ta giữ cho ngươi được toàn thây.''
Ánh mắt của lục huynh đệ Tiêu gia, không có cái nào khép lại, hắn không cho câu trả lời thỏa đáng là không được.
''Không, ta không muốn đánh rồi.'' Ngoài dự đoán, Huyền Minh nói thẳng
cự tuyệt, ''Ta đến Trung Nguyên, chỉ có một mục đích, chính là đưa nàng
về Đại Tuyết Sơn, dẫn nàng thành một thành viên chính thức, sau đó thuận lợi vẻ cưới nàng thành nữ nhân của Thần Vương, nhưng mà, hình như ta
đã làm sai một số chuyện, thiếu niên, ta thật tự không hiểu cách suy
nghĩ của mấy người ngoài núi, cường giả sinh tồn, quyết định tất cả, đây không phải là chân lý trời ban sao? Tại sao các ngươi lại không làm
chuyện quan trọng?''
''Người Trung Nguyên còn có nguyên tắc, đại khái ngươi không hiểu
được.'' Cười tà nịnh, hắn chậm rãi đến gần, ''Quy tắc trò chơi, đích xác là do cường giả định nghĩa, có vài người, ngươi không nên đi chọc, hơn
nữa cũng không phải ngươi có khả năng chọc nổi. Huyền Minh, đả thương
người của ta, ngươi còn muốn đi?''
''Mặc dù thương tích của bổn tôn vô cùng nặng, nhưng ngươi chưa chắc
nhất kích tất sát ( một chiêu liền diệt), tử thù giữa ngươi và ta, không ngại chọn ra một ngày, giải quyết cái khác.'' Kéo thân thể tàn phá,
Huyền Minh mất đi lòng tranh đấu, hắn dùng tốc độ nhanh như quỷ mị lao
đến cửa động, lưu lại một mảnh âm thanh có vẻ yếu đuối...