''Sư phụ của Lăng Không là chủ của Đại Tuyết Sơn, nàng mới phải là người đợi Lăng Không quay về, giữa các ngươi, coi như không có một đao ngăn
chặn của ta, cũng nhất định không có cái kết cục tốt đẹp, quý trọng mấy
ngày cuối cùng này.''
Nhuyễn kiếm của Đế Tuấn trực tiếp vung trên mặt hắn làm đáp lời :''Tới mấy người, gia giết mấy người, vô cùng hoan nghênh.''
''Rất khí phách'' Khen một tiếng, cả người Huyền Minh biến mất trong thể khí có lẫn mùi lưu hoàng, không thấy tung tích.
Đế Tuấn theo sát phía sau, đến bên vách núi, chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn bóp cổ tay không dứt tiêu tán trong sương chiều.
Mộ Lăng Không vẫn ở trong sơn động, thân chịu trọng thương hôn mê, đó là hình người hắn nhớ duy nhất, Đế Tuấn không cách nào buông tha hắn,
đuổi theo Huyền Minh báo thù.
''Gia ở Kinh Thành chờ ngươi, nếu như ngươi không tới, chúng ta gặp nhau ở Đại Tuyết Sơn.'' Hắn hô to xen lẫn tiếng gió lạnh thổi, truyền ra
thật xa, Huyền Minh nhất định có thể nge được, nhưng lại không có hồi âm truyền đến.
Chuyện xưa Trung Nguyên, đã chấm dứt.
Nếu Đế Tuấn dám lên Địa Tuyết Sơn, hắn nhất định hoan nghênh người đường hẻm.
Hoàng Đường Sơn, trong một đêm, trở thành lịch sử đã từng tồn tại.
Các quan quân xông lên núi, san bằng trại, bắt không ít đạo tặc không
kip trốn thoát, lại phái người ở lại giữ, tránh cho tro tàn lại cháy,
lúc này mới khua chiêng gõ trống trở về huyện Duyên Bình.
Đại hoàng tử Hi Khang cũng không còn cách nào khác là cố làm siêu nhiên ( xuất chúng), lần đầu hắn mang quân, liền lập được chiến công như thế, u ác tính của Hoàng Đường Sơn, bảy tên trùm thổ phỉ chết được sáu bắt
sống một, diệt trừ tận gốc mầm họa lớn của mấy đời mọi người không giải
quyết được, vả lại nhân số thương vong nhỏ nhất.
Âm thanh chúc mừng, bên tai không dứt, từ ngữ thổi phồng, nghiêng trời lệch đất.
Lễ Chúc Mừng lập tức cử hành.
Đại hoàng tử ngồi ở vị trí đầu vị, tay cầm rượi ngon, vẻ mặt tươi cười,
còn có chút tâm thần hoảng hốt không khống chế được.