Hi Khang không đối phó với người khác được, trừng trị ông cũng tính là dư dả.
''Người phái đi tìm tung tích thái tử đã có tin chưa?'' Để ly rượu
xuống, Đại hoàng tử ngồi thẳng người, giống như lơ đãng nói :''Nhưng tử
thi này cũng nên phái người đi phân biệt một chút, tẹo nữa lấy khốc hình thẩm vấn, cần phải tìm được vị trí của thái tử, sống thì thấy người,
còn chết rồi, cũng phải tìm thấy thi thể.''
Lời nói này, nói vô cùng trực tiếp, thậm chí mấy vị quan viên bên dưới cũng ngẩng đầu cùng nhau, kinh ngạc nhìn Hi Khang.
Làm sao hắn dám mong thái tử chết?
Nước Mạc Thương ai mà không biết, Linh Đế coi thái tử như mệnh, càng ngày càng sủng ái.
Nếu thật sự xảy ra chuyện không may ở huyện Duyên Bình, bệ hạ nhất định chém đầu tất cả chỗ này.
Trương Ngọc Nhân hừ hừ ha ha, cười làm lành mời rượu, sửng sốt không dám nhận mệnh.
Âm thầm thề, trở về được nhất định sẽ thắp hương cho phật tổ, cầu xin
lão nhân gia phù hộ Điện hạ bình an vô sự, ngoài ra, ngàn vạn lần đừng
đáp ứng tâm tư của Hi Khang, hao tổn ở huyện Duyên Bình.
Mọi người trao đổi ánh mắt cùng nhau, bữa tiệc nhốn nha nhốn nháo cũng an tĩnh rất nhiều.
Bỗng nhiên có người chú ý tới một người xuất hiện ở cửa, thị vệ hầu hạ
mặc lam hồng, phẩm chất cực cao, cầm yêu bài trong tay, cất cao giọng
nói :''Phụng mệnh thái tử, Đại hoàng tử Hi Khang và quan huyện Duyên
Bình lập tức đến khách điếm bái kiến thái tử, ngoài ra, toàn bộ thủ phỉ
của Hoàng Đường Sơn sẽ do đội thị vê tiếp quản, trùm thổ phỉ Tiêu Duy
Bạch với sáu thi thể không đầu, lập tức giao tới đây.''
Trương Ngọc Nhân mắt tinh, lập tức nhận ra người này chính là nhị phẩm
Ngự Tiền Đái Đao Thị Vệ Tiểu Bắc bí mật đưa mật thư của thái tử vào ngày đó, trong lòng buông lỏng, vội vàng dẫn đầu tới :''Hạ quan tuân mệnh,
lập tức lên đường tiến về khách điếm, xin thị vệ Tiểu Bắc dẫn đường.''
Phần lớn quan huyện Duyên Bình là bộ hạ cũ của ông ta, bình thường làm
việc, cũng đều xem ánh mắt của Trương Ngọc Nhân, ông ta đứng lên như
vậy, mười người thì đến chín người đi theo, cười theo ôm quyền, đi
thẳng.