Sắc mặt tức giận của Hi Khang lần lượt thay đổi từ xanh thành hồng, tay
run rẩy mất tự nhiên, rượu trong chén cũng bị bắn ra, ''Thái tử điện hạ
rất thủ đoạn, đánh hạ sáu trại Hoàng Đường Sơn, bắt sống trùm thổ phỉ
Tiêu Duy Bạch, chém giết sáu thổ phỉ còn lại, rõ ràng đều là Bổn vương
biết cách chỉ huy, lập hạ chiến công, lúc đánh giặc hắn không xuất hiện, đến lúc phân công lao, hắn lại không khách khí độc chiếm?''
Tiểu Bắc mắt lạnh nhìn hắn, ôm quyền cất cao giọng nói, ''Thuộc hạ chỉ
truyền lệnh của Thái tử, lòng Vương gia có bất bình, có thể hỏi trước
mặt điện hạ... Chỉ là Tiểu Bắc là thị vệ cận thân của thái tử, không dám có hành vi trái lệnh chủ tử, nhất định phải mang Tiêu Duy Bạch đi, và
sáu cỗ thi thể, cũng khiêng đi giống nhau.''
''Tất nhiên Bổn vương muốn hỏi, thái tử thì sao, có nhiều người nhìn như vậy, ta không tin hắn dám chém giết.'' Hi Khang đứng lên, phất tay áo
rời đi, hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn con vịt đã bị đun sôi rồi
lại chạy bay trước mắt.
Trương Ngọc Nhân bọn họ đã đi xa rồi, Hi Khang nhanh chân đuổi theo, khi đi ngang qua Tiểu Bắc, trừng mắt ngoan độc với hắn một cái, nét mặt
kia, giống như muốn ăn thịt người.
''Người tới, nhanh đi đại lao, mời người thái tử muốn đi ra, nên làm như thế nào, trong lòng các ngươi đều rõ.'' Ánh mắt của hắn, cũng chỉ có
một chủ tử, trừ cái đó ra mặc kệ là ai, nửa điểm hắn cũng không để trong lòng.
Mộ Lăng Không còn đang ngủ, đã rửa sạch vết thương, đắp dược Kim Sang lên, lại băng bó lần nữa.
Tiểu Nam chạy trước chạy sau để chăm sóc, chỉ sợ nương nương sẽ phát sốt sau nửa đêm, bệnh tình chuyển xấu.
Đế Tuấn ngồi đối diện nàng, uống mấy ly trà, không có tư vị gì ở trong miệng, còn gọi người mang mấy vò rượu, để xuống.
Cao lương mỹ vị, gần ngay trước mắt, ngay cả đũa hắn cũng không chạm, rót rượu hết hớp này đến hớp khác vào mồm.
Tiểu Nam biết trong lòng hắn không thoải mái, căn bản cũng không dám lại gần để trải nghiệm khổ đau...