''Không nghe thấy, thiếp còn bị thương, có chút phát sốt, bệnh rất nghiêm trọng, cho nên lỗ tai không được tốt.'' Tức giận ôm kín đầu, nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lật người không để ý hắn.
Lúc này đổi thành nàng tức giận rồi.
Đế Tuấn đáng chết, cư nhiên không để cho nàng và hắn cùng chết.
Căn bản hắn muốn bỏ nàng.
Người này có động cơ không tốt, thật xấu.
Cái sao sắc kia, đến địa phủ, chắc cũng cưới một nữ quỷ, đợi nàng tìm xuống hắn, tám phần là đang ôm một đám tiểu quỷ rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, nàng liền căm tức muốn đập đầu vào tường.
''Nương tử, sao thế?'' Hai cánh tay săn chắc ôm lấy nàng từ sau, cúi người dán lên tai nàng.
''Chính chàng đi chết đi, đừng để ý tới thiếp, dù sao cũng không cần thiếp chết, thì tới tìm thiếp làm cái gì?'' Càng nghĩ càng tức, uất ức tích góp càng nhiều, rất nhanh lên đỉnh đầu, nước mắt sẽ nhanh ra thôi.
''Khi nào vi phu nói qua lời như thế, nương tử nghĩ đồng sanh cộng tử, đó là phúc phận của ta, hiểu lầm!'' Đế Tuấn dở khóc dở cười.
''Ý của chàng là thu hồi lại lời vừa nãy hả?'' Ánh mắt lên án của nàng, như con dao găm vào người hắn.
''Dĩ nhiên, vi phu tới đâu đương nhiên muốn đi cùng nàng, nàng muốn tách ra, ta không bỏ được.''