Trên không được dưới cũng không xong, cảm giác rất khó chịu.
Hắn không thể làm xong rồi thẩm vấn sao?
“Vi phu hiện tại lại thay đổi chủ ý...” Hắn hôn chóp mũi nàng một cái rồi dừng hoàn toàn động tác, mặc dù chính mình cũng bị nghẹn sắp nổ tung nhưng vẫn rất có tâm tình đợi quyết định của nàng.
“Đừng dừng.....đừng dừng mà...” . Nàng không thuận theo, uốn éo người, đáng tiếc bị đặt phía dưới, rơi vào thế bị động ngay cả cò kè mặc cả cũng không được, tiền vốn bỏ ra cũng chưa đủ.
Còn kém một bước có thể đạt được khoái cảm, nhưng cố tình ở thời điểm mấu chốt này hắn lại ngừng.
Bộ mặt phớt tỉnh bắt đầu đàm luận.
Đây không phải.... .... không phải là...... chơi xỏ sao?
“Vi phu cũng không phải muốn dừng a..... nhưng chợt nhớ tới trước đó mấy hôm bị lạnh nhạt.... trong lòng có chút chua xót”. Hắn chép miệng uất ức nhìn nàng, “Nương tử à, vi phu đại khái biết suy nghĩ trong lòng ngươi rồi, vừa rồi còn nói muốn rời Đại Đô, chẳng sợ vài năm nữa mới tương phùng....”
Hắn thở dài, chống cằm một bên.
Nam tử hán đại trượng phu nói động chính là động, bất động chính là bất động, ai cũng đừng nghĩ ép buộc hắn.
“Ta.......” nàng là có nỗi khổ trong lòng nha.
“Ngươi không nói cũng không sao, vi phu có nhiều thời gian với ngươi, một canh giờ không được vậy thì hai canh, hai canh không đủ vậy thì hai ngày, dù sao nếu ngươi không cho ta hài lòng, ta cũng vậy, không để cho ngươi xuống giường." Hắn nói được là làm được.
“ Ngươi có thể hay không nói đạo lý”. Trợn tròn mắt, Mộ Lăng Không phát hiện cơ bản nàng không đủ sức đối phó Đế Tuấn, tranh cãi ngược lại tốt hơn nhưng hắn cũng là dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết người không thấy máu đối phó với nàng.
"Phân rõ phải trái..... cuối cùng vợ mình cùng người chạy......, ta lại không phải người ngu." Đế Tuấn xì mũi coi thường, hắn cũng tự khoe là người thông minh.
Hắn không phải cái loại đó..... vì người khác làm đồ cưới.....chuyện ngu xuẩn.