Tính tình một người là do trời sinh, nói thay đổi liền thay đổi ngay, đó là ca diễn.
Huống hồ Tiểu Cửu nhi nhà hắn trở mặt thật nhanh, sắc mặt biến thành đứa con tốt hiếu thuận thân thiết, chuyện này nghĩ như thế nò cũng thấy quỷ dị.
Tiêu hoàng hậu tỏ ra cực kỳ bình thường, ban đầu nàng cũng có chút sững sờ, có thể vừa đi một đoạn đường, thần sắc đã mau khôi phục lại như vẻ thường ngày.
Nhìn Linh Đế tâm tình bị hù dọa thủy chung không có bình phục được, nàng liền cười khì khì, "Bệ hạ, ngài vừa mới nói một câu khiến Cửu nhi vô cùng thích nghe, cho nên hắn mới có thể thay đổi nhanh như vậy."
Suy nghĩ hồi lâu, Linh Đế tuyên bố từ bỏ, "Trẫm không nhớ rõ có nói chuyện gì đặc biệt."
Vào cửa không thấy thái tử tới đón, đợi cả buổi trời, lại phái người thúc giục mấy lần, mới thấy Đế Tuấn nâng bước lững thững đi đến. Rồi sau đó cha con hai người liền kẻ trước người sau ra vẻ bất mãn, hắn không cho Tiểu Cửu nhi sắc mặt tốt, Tiểu Cửu nhi cũng tương tự không tỏ chút thái độ ân cần naò, cho đến khi....... Hắn nói với phi tử của Tiểu Cửu nhi một câu.
Tiêu hoàng hậu cười cười gật đầu, khẳng định lời hắn muốn nói, "Không sai, chính là câu nói đó, từ nay về sau ngươi cũng theo Cửu nhi kêu trẫm phụ hoàng, kêu hoàng hậu là mẫu hậu đã hoàn toàn lấy được lòng con cuả ngài."
"Chỉ đơn giản như vây? ?" Linh Đế không thể tin.
"Đúng vậy! Vô cùng đơn giản." Tiêu hoàng hậu rất thích trông thấy biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối(*) của hoàng thượng, một mặt này của hắn, đã thật nhiều năm không nhìn thấy.
* vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời
Ngồi trên vị trí cao cao tại thượng kia quá lâu, lâu đến mức nàng đã quên mất khi còn là một thiếu niên thì Linh Đế cũng giống như Tiểu Cửu nhi, đã từng yêu thương nàng sâu sắc.
Chỉ là, khoảng cách thời gian có chút xa, nàng mơ mơ hồ hồ còn nhớ, thế nhưng hắn lại đã quên gần hết.
"Bộ dáng vừa rồi của ngươi, giống như một người phụ thân." Tiêu hoàng hậu lặng lẽ lại gần, gối đầu lên vai hoàng đế, khẽ thở dài một cái.
"Ah, chẳng lẽ bình thường trẫm không giống sao?" Linh Đế không vui lẩm bẩm.