"Long ca ca, huynh còn nhớ rõ ta." Bạch y nữ tử cởi sa trên mặt xuống , lộ ra dung mạo tuyệt sắc khiến người khác nín thở, bên trong một đôi mắt đẹp trong trẻo, như có bóng dáng mây mù quanh quẩn, thần bí khó lường.
"Sao lại không nhớ rõ muội, hơn hai mươi năm, không một khắc nào ta có thể quên muội." Linh đế giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt nàng, giống như quá khứ vậy, ôm nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để làm tan đi lạnh lẽo trên người nàng.
Hậu Thổ liên tục bước về phía sau, cực nhanh né đi.
Cánh môi không có huyết sắc gần như mân thành một đường cong, nhìn không ra vui buồn, sau khi gặp lại cũng không có kích động, "Huynh không quên được ta, có nguyện ý đi cùng ta hay không?"
Buồn cười, rõ ràng cũng biết câu trả lời mỗi lần đều như vậy, nàng vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
"Thực xin lỗi." Linh đế thở dài một tiếng, "Ta mong chờ muội có thể lưu lại, Hậu Thổ tuy là người đứng đầu Đại Tuyết Sơn, nhưng là nơi băng tuyết ngập trời, lại có cái lạc thú gì? Ta còn nhớ rõ, muội thích nhất địa phườn ấm áp giống như ngày xuân, bị ánh mặt trời chiếu lên phải nheo mắt lại, Hậu Thổ —— lưu lại, cùng ta, đừng tiếp tục rời đi."