"Mẫu hậu." Đế Tuấn không đồng ý khẽ gọi một tiếng, lúc này không muốn nàng tiếp tục nói nữa."Người nhất định có thể nhìn thấy, phụ hoàng cũng có thể nhìn thấy, nhi thần bảo đảm."
Tiêu hoàng hậu từ ái nhìn nhi tử trước mắt, lại cho gọi Mộ Lăng Không đến bên cạnh, lấy một loại giọng nhờ uỷ thác , "Lăng Không, giúp mẫu hậu chăm sóc tốt Cửu Nhi, chúc các con hạnh phúc mãi mãi."
. . . . . . . . . .
Lễ tang của Linh Đế, khiến mọi người rất bất ngờ.
Chúng thần đều không tin cách nói hoàng thượng bệnh nặng chết bất đắc kỳ tử trong một đêm.
Nhưng là, ngoài có mười ba vị trọng thần ra sức chống đỡ đại cục, bên trong có Tiêu hoàng hậu tổng quản lục cung, thái tử mặc dù toàn bộ quá trình đều mặt lạnh, bộ dạng giống như không vui vẻ, mười ngày sau, đại điển đăng cơ củatân hoàng đúng hạn cử hành.
Mười vạn Ngự Lâm quân trấn thủ trong ngoài, lực lượng hùng hậu, để ngừa làm phản.
Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, những người muốn nhân cơ hội rục rịch ngóc đầu dậy, còn chưa kịp tìm cách thỏa đáng, cũng đã không có cơ hội xoay chuyển số mạng đã định.
Trong quan tài gỗ lim tơ vàng, là thế thân không rõ thân phận kia.
Tiêu hoàng hậu chính thức lên cấp làm Tiêu thái hậu, bởi vì quá ‘ bi thương’, ‘ bệnh nặng’ trong cung Tê Phượng, từ chối khéo không gặp khách.
Ngay cả con trai ruột lên ngôi, phong hậu, cũng không ra mặt.
Chỉ phái người đưa hậu lễ chúc mừng, thuận tiện còn dọn ra khỏi cung Tê Phượng, tự xin đi tĩnh dưỡng ở hành cung tám trăm dặm ngoài thành.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là bày ra cho người khác nhìn mà thôi.
Tiêu thái hậu sau khi xác định Đế Tuấn có thể thuận lợi lên ngôi thì âm thầm lặng lẻ rời cung, không ai biết nàng dùng biện pháp gì, trước đó trong và ngoài cung không có một chút dấu hiệu.
Đợi đến khi phát hiện đuổi theo, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng, một nữ tử dưới tình huống tay không tấc sắt, không mang bất kỳ thị vệ nào, cũng không có kinh động bất kỳ người nào, lặng yên không tiếng động biến mất dưới tầm mắt của mọi người.