Một hòa thượng thân hình thon gầy, ngũ quan tuấn mỹ khác thường xuất hiện tại cửa, trên lưng mang một cái bao tải thật to, cũng không cưỡi ngựa, long đong mệt mỏi mà đến.
Hắn mặc tăng bào màu vàng nhạt, da hơi đỏ lên, khó nén mệt mỏi, giống như đã đi một khoảng đường rất xa.
Binh lính giữ thành cùng không gây khó khăn, cho hắn vào thành.
Hắn cũng không trực tiếp tiến về một ngôi chùa nào, mà đi thẳng hướng đông, về phía hoàng cung.
Rất nhiều năm không trở lại, đường đi vẫn không khác như trong trí nhớ, phần lớn, càng thêm phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường phố, cửa hàng san sát, đồ chơi mới mẻ chưa từng thấy qua khiến người ta không kịp nhìn hết, luyến tiếc trong nháy mắt.
Hoàng triều thay đổi, cuộc sống của dân chúng cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Chỉ cần có thể sống một cuộc sống an ổn, ai lại quan tâm xem người nào đang ngồi trên long ỷ.
Hoàng cung càng ngày càng gần.
Mấy thị vệ canh giữ trước cửa cung, ai cũng tinh thần tỉnh táo, người mang khôi giáp, thân thể giống như cây tùng, hai đội tuần tra qua lại, còn có một đội giữ cửa chính, không cho người tùy ý đến gần.
Đây là uy nghiêm của hoàng thất nha.
Đó là thứ mà hòa thượng đã nhìn quen từ nhỏ.
Hắn sờ sờ chóp mũi, nhìn trời mà cười.
Thủ đoạn lần này của Cửu ca thật tuyệ , chỉ viết mấy dòng chữ, khiến hắn ngàn dặm xa xôi, ngày đêm không ngừng chạy về địa phương vốn vô cùng chán ghét, hừ, thù này nhất định phải tính.
"Này, hòa thượng từ đâu tới, còn không mau mau dừng lại, nơi này là hoàng cung, không phải chùa chiền." Từ xa, mấy thị vệ liền rút kiếm trong tay ra, tiến lên đón người xâm lăng đang cười điềm đạm .
Hòa thượng đưa tay, cởi bỏ từng cái từng cái nút áo cà sa, động tác nhìn như chậm chạp, trên thực tế lại cực nhanh.
Cởi bỏ trang phục người xuất gia, bên trong là triều phục của hoàng tử, mãng xà lượn vòng, trừng mắt uy nghiêm.
Hắn tùy ý đưa tay vào bao quần áo, lấy ra một đôi giày bó tương xứng, thuận tiện cởi giày hòa thượng ném ở ven đường.