Dù sao giám quốc cần động não là được, đường không đi được, tự nhiên có người mang hắn theo.
Thái Nhất gãi gãi đầu trọc, "Nếu không thì như vậy, huynh nói tình huống cho đệ nghe một chút đi, sau đó để cho đệ đi cứu người, Cửu ca bây giờ là Hoàng đế rồi, đâu còn cần phải tự làm mọi chuyện, thiên tử ở vững trong Điện Kim Loan, tiểu tướng chém giết chạy ở trước. . ."
"Không cần, nói cho đệ biết đệ cũng không hiểu, ngoan ngoãn làm Vương Gia đi." Đế Tuấn đã sớm lến kế hoạch rồi, như thế nào bởi vì vài ba lời của hắn liền thay đổi chủ ý, "Chuyến này nếu như thuận lợi, nửa năm nữa đệ có thể khôi phục tự do, đến lúc đó muốn trở về núi Thiếu Thất làm hòa thượng thì tùy đệ, muốn ở lại làm Vương Gia nhàn tản cũng tùy đệ, sẽ không có người buộc đệ làm chuyện đệ không thích."
Điều kiện hắn đưa ra hấp dẫn đấy chứ.
Đáng tiếc, Thái Nhất vẫn lắc lắc cái đầu bóng loáng của hắn, không muốn thỏa hiệp, "Cửu ca, huynh đây là không trâu bắt chó đi cày nha, đâu có chuyện nào tốt đâu, nếu là đệ có chút hừng thú nào với Điện Kim Loan , còn có thể ở núi Thiếu Thất làm tổ mấy chục năm sao? Thôi đi, ai có chí nấy, dưa hái xanh không ngọt."
"Vậy theo ý đệ, lời ngon tiếng ngọt là không khuyên nổi đệ? ?" Xương ngón tay phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, Đế Tuấn hoạt động gân cốt, quyết định tìm phương thức càng thêm gọn gàng dứt khoát.
Thời gian hai huynh đệ ở chung không tính ngắn, trước kia trong những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm tìm ra một bộ phương pháp vô cùng thích hợp để giải quyết tranh chấp.
Lúc không thống nhất được ý kiến, tự nhiên sẽ có câu trả lời.
Người thắng làm vua, người nào nắm đấm mạnh thì nghe lời người ấy.
Mộ Lăng Không ngửi ra không khí đặc biệt.
"Hai người muốn đánh nhau sao?"
Trên mặt trẻ con của phu quân nhà nàng, tất cả đều là vẻ thô bạo, gần như muốn kết thành một đám mây âm u, làm cho hắn có vẻ hơi khủng bố.
Thái Nhất kêu to, "Cửu tẩu cứu mạng, Cửu ca lại muốn đánh người rồi, hắn lúc ở núi Thiếu Thất không có chuyện gì cũng đánh đệ, trở lại cũng muốn khi dễ, ô ô ô, khi dễ đệ không có mẹ ruột."