Thái Nhất lập tức thu lại nanh vuốt, Đế Tuấn cũng mất mặt giận dữ, hai huynh đệ trầm mặc đi song song.
Một đường đi tới Diễn Võ Trường, tân hoàng an bài hai đội thị vệ canh giữ ở bên ngoài, những người không có nhiệm vụ không cho phép đến gần, lúc này mới tìm phòng ở trong cùng, bàn bạc phía sau cánh cửa đóng kín.
"Cửu ca, tiểu đệ hy sinh hình tượng như thế, đạt đến một trình độ nào đó chứ."
Đế Tuấn không có phản ứng với hắn, trên gương mặt trẻ con một mảnh nghiêm trang, "Vợ ta rất thông minh, không bao lâu, đại khái là có thể nghĩ thông suốt chút mờ ám này, chuyện này chăc chắn vẫn phải làm.."
"Cửu tẩu là ngườicủa Đại Tuyết Sơn, có nàng dẫn đường, cũng tốt hơn vòng xa, huynh cần gì phải trăm phương ngàn kế để nàng ở lại." Thái Nhất càng ngày càng cảm thấy hoàng huynh của hắn kỳ quái, làm ra chuyện làm cho người ta đoán không ra.
"Cũng là bởi vì nàng là người của Đại Tuyết Sơn, ta mới càng không thể mang nàng đi, Cửu tẩu của đệ là của một mình ta, vĩnh viễn đều là của ta" Đế Tuấn lặp đi lặp lại một lời, không muốn nói quá nhiều.
Thái Nhất nhìn mặt của hắn không được tốt, cũng liền ngậm miệng lại.
. . . . . . . . . . . . .
Lại buổi tối, Đế Tuấn giống như điênvậy, không biết mệt mỏi cày cấy.
Mộ Lăng Không mềm như bùn nhã, cuối cùng cả hơi sức đáp lại cũng không có.
Chỉ có thể bị động thừa nhận hắn lần lượt xâm lấn, miệng to thở hổn hển, giống như tất cả tinh lực toàn thân cũng bị hút khô .
Đến một lần cuối cùng, hắn ước chừng đợi nàng thỏa mãn ba lượt, mới cho phép mình buông thả, xụi lơ ở trên người nàng, "Nương tử, nàng phải nhớ kỹ a, người vi phu cực kỳ thích nhất chính là nàng."
"Ưmh." Mộ Lăng Không khép mắt, buồn ngủ, đã không có biện pháp tập trung tinh thần nghe Đế Tuấn nói chuyện.
Sau lại giống như còn nghe hắn đang bên tai nàng lẩm bẩm tạ lỗi, nói lời ngon tiếng ngọt say lòng người, không biết bao nhiêu lần, không biết mệt mỏi.
Nàng lòng đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng mệt mỏi không chịu nổi, choáng váng mà ngủ. . .