Tốt lắm, nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới, ăn gió nằm sương, lo lắng hắn lỗ mãng, không hiểu rõ tình huống ở Đại Tuyết Sơn mà mạo hiểm tiến vào.
Hắn ngược lại, núp ở bên trong Túy Mộng phường thành A Đô, rượu ngon giai nhân, vui vẻ hòa thuận.
Mộ Lăng Không một hồi nghẹn khuất trong lòng, nhất là lúc ánh mắt của người đó liếc qua người nàng, lại nhàn nhạt dời đi thì càng buồn bực.
May mắn lúc nàng ra cửa đeo mặt nạ da mềm, trên người còn cố ý tăng thêm một cái áo đặc chế dầy thay đổi thân hình, nếu không nàng vừa vào cửa cũng sẽ bị phát hiện, sau đó cũng liền không có cơ hội thấy hắn tránh nàng.
Đế Tuấn, lại đổi lại trang phục và đạo cụ con nhà giàu, trang bị tư đầu đến chân là vàng bạc ngọa ngà, choáng váng mắt người.
Hơn mười cái bàn ở Túy Mộng phường đều đầy, có ít nhất hơn một nửa người trong đó, thỉnh thoảng trộm nhìn hắn. . . Khí chất không hợp với thành A Đô, làm cho hắn dị thường chói mắt, muốn không chú ý tới cũng khó.
"Bảnh bao." Mắng thầm một câu, Mộ Lăng Không chỉ cảm thấy trong ngực nghẹ lại, tay trái đặt ngang ở trên đầu gối nắm thành quyền, gắt gao nắm lại, ngay cả móng tay đâm vào vào lòng bàn tay thật sâu cũng không phát giác.
Đế Tuấn giống như có cảm ứng, bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt sau khi ngắm nhìn bốn phía, cũng không dừng lại nhiều ở trên người Mộ Lăng Không, liền lại thu về.
Băng mỹ nhân bên người hắn nghiêng người, không biết nói nhỏ câu gì.
Đế Tuấn chỉ là cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Mặt mày cong cong, tâm tình vui vẻ.
"Vị khách quan kia, rượu của ngài đã chuẩn bị xong, nửa lượng bạc." Tiểu nhị lắc lắc thân hình như rắn nước, chợt nhìn, không phân rõ nam nữ.
Chỉ là, cho dù cạo thật sạch, thật mịn, râu ria vẫn tiết lộ giới tính chân thật của hắn.
Khách thường hay ra vào Túy Mông phường tất cả đều biết hắn.
"Mang hai món ăn, lại hâm nóng chút ‘ Mê Điệt Hương ’ ."