"Nương tử, người ngưỡng mộ nàng làm sao nhiều như vậy oa? Đầu tiên là một tên ẻo lả đến từ Đại Tuyết Sơn, xuất hiện phần lớn lại là tên mặt trắng nhỏ, sao hắn lại gọi nàng là Tứ cô nương? Vi phu lại nghe cái gì cũng không hiểu." Vẻ mặt Đế Tuấn chán nản, buồn bực đến cực điểm.
Hắn chưa từng hoàn chỉnh tham dự sinh mệnh Mộ Lăng Không đã qua.
Tất cả mọi thứ đã xảy ra trước khi gặp được hắn, tồn tại chân chân thật thật, nhưng lại không thể nào bí mật dò xét.
Bình thường cũng may, Mộ Lăng Không không thích bày tỏ, hắn cũng tạm thời làm như không biết, dù sao cũng không ảnh hưởng cuộc sống ngọt ngào của hai người, cần gì liều chết bắt lấy quá khứ so đo.
Chỉ khi nào, những tên thanh mai trúc mã, bạn chơi nối khố hết người này đến người khác nhảy ra, Đế Tuấn cảm thấy có chút chịu không nổi.
Không thích có người mơ ước cục thịt trong lòng hắn, cho dù là nhìn vài lần, nói vài lời, cũng cảm thấy muốn phát điên.
Mộ Lăng Không còn cố tình làm bộ dạng lạnh nhạt, quay đầu đi, cũng không thèm nhìn hắn, còn chán nản, buồn bã, tức giận chứ.
"Nương tử hiểu lầm, thật là hiểu lầm, ban ngày ở trong Túy Mộng phường, cô nương ngồi bên người vi phu là......"
Hắn cố gắng giải thích.... ...... ...... ......
"Ta không muốn nghe." Nàng lại bưng kín lỗ tai, thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Đế Tuấn đâu chịu buông tha..
Cứng rắn đẩy ra hai cánh tay trắng, tiến tới hai bên má mỗi bên hôn ba cái, "Nàng chỉ là mục tiêu của vi phu mà thôi."
"Nha!" Âm thanh kỳ quái kéo dài, trong bóng tối, hàm răng Mộ Lăng Không cọ sát cọ sát, mài a mài, "Nhanh như vậy đã có mục tiêu mới rồi hả? Làm thế nào, mang Nam Cung Liên Nhi về cung, chuẩn bị phong làm quý phi, hay là trực tiếp lập hậu?"
"A? Nương tử biết Nam Cung Liên Nhi?" Đế Tuấn có chút bất ngờ, phản ứng kịp rất nhanh liền phi thường hưng phấn,"Nàng cũng là người Đại Tuyết Sơn đúng hay không? ?"
"Thôi đi, xạo vừa chứ, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi..." Nàng mới lười phân biệt câu nào của hắn là thật câu nào là giả, nếu là hắn bỏ rơi nàng trước, vậy dứt khoát tất cả xem như nói láo là được rồi.