Đó là quyền lợi của nàng, cũng là nghĩa vụ của nàng.
Không thể bởi vì nguy hiểm, mà tự tay nhường cho người khác.
Đế Tuấn nếu như không nghĩ ra điểm ấy, Mộ Lăng Không nhất định sẽ cảm thấy thất vọng.
Đáng lẽ muốn đứng dậy mặc quần áo rời đi, nghe Mộ Lăng Không nói hết một phen, hắn lần nữa kéo cao mềm, rụt lại ôm chặt nàng.
"Lăng Không, chúng ta không cùng một loại." Hắn đối với nàng luôn luôn loại ham muốn bảo vệ quá đáng, cho dù người yêu mến thật ra có năng lực tự bảo vệ mình, Đế Tuấn vẫn không có biện pháp kiềm nén tâm tính của một đại nam nhân, dù sao thói quen một mình đem tất cả những gánh nặng khơi mào, sau đó đem nàng che chở bên trong bầu trời quang.
Hắn chưa bao giờ suy nghĩ qua, Mộ Lăng Không có lẽ cũng không thích hắn dùng phương thức này yêu nàng.
"Chúng ta nghĩ quả là không giống nhau, Lăng Không đến đây, muốn nói cho chàng biết, chàng có thể lấy ta làm thê tử, cũng có thể làm hoàng hậu, càng có thể đứng ở bên cạnh chàng kề vai chiến đấu, phu quân, chẳng lẽ chàng muốn ta vinh quang này tặng cho Nam Cung Liên Nhi sao? ?" Nàng càng nói càng ủy khuất, giọng cũng càng ngày càng dịu dàng, cũng không có bất cứ ai có thể khinh thường lời nói chân thành của nàng.
"Hắc hắc." Đế Tuấn cười khan, không dám trả lời.
"Có muốn ta cùng đi hay không, phu quân tự mình quyết định đi, ta không bắt buộc." Nên nói đều đã nói qua, nàng chờ đáp án của hắn.
Ngoài cửa sổ, thứ ánh sáng ban mai đâm xuyên qua đêm hắc ám, thông báo một ngày mới bắt đầu.
Mộ Lăng Không thở đều đều, giống như đã ngủ từ lâu.
Để lại Đế Tuấn một mình trằn trọc, vò đầu bứt tai cân nhắc trái phải.
Hắn cũng không muốn cùng nương tử tách ra.
Nhưng mà, thật sự phải để Mộ Lăng Không cùng nhau trở lại Đại Tuyết Sơn mạo hiểm sao?
... . . . .
Đế Tuấn cuối cũng vẫn là thỏa hiệp với Mộ Lăng Không.
Nếu Mộ Lăng Không cùng đi Đại Tuyết Sơn mà nói, hoàn toàn không cần Nam Cung Liên Nhi bên kia.