Nếu là người bình thường, ở trong rừng rậm dưới gió tuyết, nước lạnh căn bản không có biện pháp giữ nguyên hình thái ban đầu mà không biến thành băng.
Nhưng nàng lại làm được.
Không những thế, toàn thân còn phiêu tán một tầng sương trắng mịt mờ, hiệu quả của việc thân thể nhiệt độ quá cao mà nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp.
Lại nhìn đến mặt, Mộ Lăng Không bỗng cảm thấy quen thuộc, rất nhiều năm không thấy, nhưng trong trí nhớ vẫn còn tồn tại rất nhiều người.
"Nàng là Tuyết Cơ, Tuyết Nữ Thần vương của Đại Tuyết Sơn, ti trưởng của rừng rậm tuyết phong, đuổi giết một số lữ nhân giám xông vào chỗ sâu trong rừng, đặc biệt ưa thích nam nhân dưới chân núi, nàng nói, thích cảm giác ôm ấm áp đi vào giấc ngủ...Phu quân, tám phần là nàng đã vừa ý ngươi". Cùng Tuyết Cơ ân ái giá phải trả đó là mất đi mạng sống, sau đó bị đóng băng vĩnh viễn trong khe núi, trở thành vật trưng bày của cá nhân nàng..
Đây là nhiều đời đứng đầu Đại Tuyết Sơn cho phép, cho bộ tộc Tuyết Nữ quyề lợi, rừng rậm tuyết phong cũng vậy, đều là con mồi của Tuyết Nữ.
Đế Tuấn nghe vậy, cười như không cười, "Nương tử, vậy lại là người quen cũ của nàng sao? Hắc Hắc, vốn vi phu còn muốn mỗi ngày làm một việc thiện, giữ lại cho nàng ta một cái mạng, hoặc là vào nhà gỗ ăn bữa tối chẳng hạn, nhưng mà bây giờ ta thay đổi chủ ý."
"Không phải chàng nói đến Đại Tuyết Sơn muốn dùng đầu không động thủ sao?" Liếc xéo trợn mắt nhìn, Mộ Lăng Không lười để ý nam nhân xấu bất cứ lúc nào cũng giở quẻ này.
"Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ á....,không biết tại sao, vi phu vừa nghe hai chữ Thần vương cả người liền khó chịu, cái gì Huyền Minh Thần vương, Tuyết Nữ Thần vương, cao cao tại thượng thoạt nhìn rất đáng ghét, tốt nhất một đao chém chết mới thoải mái." Đỡ tay nhỏ bé của nàng, để Mộ Lăng Không Đứng vững trên thân cây, Đế Tuấn liền rời khỏi, trường nhuyễn kiếm vung ra cùng cảnh tượng xơ xác tiêu điều, vùn vụt như nhạn múa, "Nếu tự xưng là thần, để cho vi phu tới thử thử, oai nghiêm của thần."
Hắn đưa nàng đến tới đây, là không cho nàng ra tay, bại lộ hành tung sao?