"Long Đằng đoàn là khảo nghiệm lúc phụ hoàng lâm thời dùng để làm khó vi phu, có một ngày, trong lúc rảnh rỗi hắn ăn no rửng mỡ đã viết một phong thư gửi lên Thiếu Thất sơn cho ta, ý tứ đại khái chính là muốn ta lập giúp hắn một cơ sở ngầm có thể tùy ý sai khiến, đi làm những chuyện dơ bẩn mà thân phận Hoàng đế kia không thể ra tay ——" Thở dài, ánh mắt Đế Tuấn có chút lóe ra "Tiêu Duy Bạch chính là thủ lĩnh Long Đằng, bảy huynh đệ Tiêu gia Thất huynh đệ vốn là lực lượng trung kiên nhất, chỉ tiếc. . ."
Hoàng thất, còn sâu hơm trong tưởng tượng nhiều.
Mộ Lăng Không chỉ biết là bảy vị trại chủ của Hoàng Đường sơn kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Đế Tuấn, sau này nhất định cần giao phó trọng trách.
Cũng không đoán trước được, từ rất nhiều năm trước đây, Đế Tuấn bày bố thế cục, giờ cũng đã thành hình.
Hắn không nói, người ngoài căn bản không thể phát hiện ra được chút gì.
Bề ngoài non nớt, nhưng trong đầu rốt cuộc chứa bao nhiêu bí mật, người bình thường không thân cận khó có thể đoán được.
"Các ngươi tự mình giới thiệu cho phu nhân đi." Đế Tuấn rót một ngụm một ngụm rượu xuống, gương mặt của hắn rất nhanh liền đỏ bừng thành một mảnh, hai phiến môi hoàn mỹ khẽ mân, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thuộc hạ Thanh Long, chấp sự đại đội một Long Đằng đoàn, ti chức hộ vệ, ám sát." Trên mặt đầu lĩnh nam tử đeo một tấm mặt nạ bằng bạc, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời quan sát bốn phía, không giận tự uy, sát ý lượn lờ.
"Thuộc hạ Bạch Hổ, chập sự đại đội hai Long Đằng , ti chức ẩn núp, mưu kế." Gần Thanh Long là một đứa bé tầm mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt tròn tròn, bập bẹ nói, khi cười rộ lên thì hai bên má mang theo nhàn nhạt lúm đồng tiền, vừa hài hước vừa đáng yêu.
Bởi vì trước đó có Đế Tuấn làm ví dụ, hai mắt Mộ Lăng Không không khỏi muốn nhìn thêm, trong lòng ngầm suy đoán Bạch Hổ là con nít, hay là giống phu quân nàng, trời sinh mặt con nít không lớn đây.