Sáu gã huynh đệ của hắn, chính là chết dưới sự tàn sát ở Đại Tuyết Sơn, lão Đại đã đáp ứng có ngày sẽ cho hắn cơ hội báo thù rửa hận, mà nay, giờ phút mong mỏi đã đến.
Ai cản đường hắn, người đó chính là kẻ thù của hắn.
Cho dù Tiêu Duy Bạch có mất mạng, cũng muốn kéo cái tên Đầu xỏ gây nên kia cùng nhau xuống địa ngục, bằng không, hắn làm sao có mặt mũi đi gặp sáu huynh đệ Tiêu gia.
Người Tuyết Nữ cũng không nhiều, nhưng công phu lại vô cùng cai, đơn đả độc đấu, tuyệt đối không dễ dàng giành được thắng lợi.
Nhưng mà Long Đằng đoàn này, chỉ vì cướp lấy suối băng, làm sao có thể tuân theo quy tắc trên giang hồ. . .
Đơn giản là tàn sát mà tàn sát là tranh đấu ác liệt, rất nhiều người Tuyết Nữ ngay cả cơ hội hô lên một tiếng cũng không có, thì đã vĩnh viễn té xuống.
Cánh tay Đế Tuấn cố chấp mà mạnh mẽ ôm ở bên hông Mộ Lăng Không, không cho phép nàng quay đầu nhìn lại.
Cho nên, nhiều năm sau, Mộ Lăng Không nhớ lại này tình cảnh này thì chi nhớ mang máng hai bên bóng đảo ngược như bay, ngẫu nhiên có vài tiếng kêu rên thống khổ, sau đó, liền cái gì cũng không biết.
Tốc độ dưới chân nhanh hơn, một đường đi trước, Long Đằng đoàn lấy xu thế áp đảo, chiếm lĩnh mỗi một cái góc nhỏ suối băng.
Chu Tước dẫn đầu đội ba tất cả đều là nữ tử, các nàng tìm quần áo của đám người Tuyết Nữ thay vào, ngụy trang, bảo vệ cho các đường ra, tạm thời ở Đại Tuyết sơn làm tai mắt.
Mặt khác đội ba đã tiềm phục tại nơi bí mật, tùy cơ hành động, tùy thời trợ giúp.
Mấy trăm năm qua, đám người Tuyết Nữ quanh quẩn ở suối băng chỉ trong mấy canh giờ đã đổi chủ, các nàng rời xa đám người, võ công mặc dù cao, nhưng cũng tương đối đơn thuần, không có quá nhiều người học được tính giả dối.
Hơn nữa người đầu tiên bị giết chính là thủ lĩnh Tuyết Cơ, từ trên xuống dưới tan rã khiến tình thế không thể nghịch chuyển.
Vẫn chưa tới đêm khuya, Mộ Lăng Không và Đế Tuấn dĩ nhiên nắm tay nhau ở trong suối băng ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngoài tầng băng lóe ra thất thải lưu quang( cầu vồng) làm cho nơi đây giống như ban ngày, hết sức rực rỡ tươi đẹp.