"Thật không rõ bọn Tuyết Nữ này, đem nam nhân đóng băng ở đây muốn làm gì, hay là sống ở nơi lạnh như băng thời gian quá dài, thậm chí đã quên các nàng cũng là người, thật đem mình trở thành chúa tể sinh tử của rừng rậm sao?" Tiêu Duy Bạch tức giận đánh tới khối băng trước mặt, một trận tuyết bể bắn tung tóe, nắm đấm của hắn rơi vào sâu, đem dấu vết lưu lại vĩnh viễn bên trong băng giản (khe suối băng).
"Trong truyền thuyết, lúc còn sống nếu như đem nam nhân trong lòng bọn họ yêu băng tồn (băng sống), là có thể có được sự trung thành vĩnh viễn của người yêu, không xa không rời...Sau khi chết linh hồn bọn họ mãi mãi đóng ở nơi này, hóa thành một phần của rừng rậm tuyết phong, vĩnh viễn bảo vệ bộ tộc Tuyết Nữ." Mộ Lăng Không tuy rằng biết được rất nhiều truyền thuyết lâu đời, nhưng tận mắt nhìn, vẫn cảm thấy rung động, vừa nói, vừa lắc đầu, thậm chí cảm thấy Đế Tuấn vừa mới truyền lệnh sát phạt, mới là đại từ bi, định kết cuộc vĩnh viễn cho Tuyết Nữ cùng với những người vận mệnh bi thảm.
"Bên kia còn có rất nhiều thi thể trẻ em, những đứa bé vẫn còn quấn trong tã lót làm sao trêu chọc các nàng? ?" Tiêu Duy Bạch vừa cẩn thận tuần tra qua, tận mắt thấy cảnh tượng, khiến hắn hết sức tức giận.
"Đứa bé? ?" Theo ngón tay của hắn nhìn qua, đáng tiếc cách quá xa, Mộ Lăng Không không nhìn thấy gì.
Nàng suy nghĩ một chút, hàm răng cắn chặt cánh môi, "Nam nhân cùng nữ nhân sanh đứa nhỏ, không thể nào mỗi lần thai nhi đều là con gái a, có lẽ ngươi nhìn thấy, chính là chỗ Tuyết Nữ môn hạ sinh nam anh (bé trai) thôi.
"Súc sinh!" Lúc này đến phiên Đế Tuấn đập vỡ khối băng, hắn mong muốn đứa nhỏ đã lâu, mỗi ngày đều cố gắng, nhưng không thấy thành quả, cố tình còn cho hắn gặp được người khác sinh đứa nhỏ không quý trọng, "Tiểu Bạch, truyền mệnh lệnh của ta, tiêu diệt hoàn toàn bộ tộc Tuyết Nữ."
Một lời quyết định số mạng kẻ khác.....
Phía sau còn nhốt không ít tù binh trọng thương.
Mới bắt đầu, Đế Tuấn vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt.