Mới bắt đầu, Đế Tuấn vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Tiêu Duy Bạch rời đi, tiếng bước chân nặng nề giẫm trên đất, vọng lại không dứt.
Trong lòng Mộ Lăng Không ứ đọng, nắm tay Đế Tuấn đi trở về.
"Phu quân, bộ tộc Tuyết Nữ là một phần của Đại Tuyết Sơn, có lẽ chúng ta nhìn thấy, mới là một góc của băng sơn." Còn có nhiều việc chấn động hơn đang chờ bọn họ ở phía trước.
Con đường này, đi thật không thoải mái.
"Lăng Không, ta tới đây là muốn tìm kiếm phụ hoàng và mẫu hậu...việc của Đại Tuyết Sơn không quan hệ gì tới mình, vi phu không muốn quan tâm." Hắn không phải chúa cứu thế, cũng không còn kiên nhẫn để ý nhàn sự (*) của kẻ khác, mang theo cha mẹ cùng thê tử bình an rời khỏi đây, mới là mục đích duy nhất.
* việc vớ vẩn, việc không quan hệ gì tới mình.
Mặc dù giờ phút này Đế Tuấn cũng vô cùng vô cùng khó chịu....
Khí thô bạo trong cơ thể, nồng nặc cơ hồ muốn căng vỡ thân thể.
Hắn cần phát tiết sự căm tức tích tụ ra ngoài.
Hy vọng rất nhanh là có thể được như mong muốn.
Ba ngày, chỉ dùng ba ngày, Long Đằng đoàn đã khống chế được lối đi ra vào rừng rậm tuyết phong.
Liên tục không ngừng điều binh đến, dưới sự tính toán khống chế của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ , đem nơi này bao vây một con kiến chui không lọt.
Nhìn bên ngoài, rừng rậm tuyết phong vẫn như cũ trăm ngàn năm qua không đổi, uy nghiêm, âm trầm, không hoan nghênh người xa lạ tiến vào.
Nhưng rất nhiều thứ, đang âm thầm thay đổi.
Đám người sa vào trong uy nghiêm, chưa phát hiện.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Đế Tuấn, cùng sự giúp đỡ khéo tay của Chu Tước, Mộ Lăng Không lại lần nữa cải trang.
Lúc này, nàng giả trang là một nam nhân, trên mặt sinh râu quai nón, vóc người nhỏ gầy, ngay cả ánh mắt xinh đẹp cũng rũ cụp xuống, tướng mạo của một người cha không thương mẹ không yêu khóc lóc.
Đế Tuấn thấy thành quả thì vẻ mặt nhăn nhó, buồn bực một lúc lâu, "Nương tử xinh đẹp của ta, thật là uất ức cho nàng."