"Không sao, dù sao thiếp cũng nhìn không thấy." Nhún nhún vai không sao cả, chỉ là nhìn vẻ mặt Đế Tuấn đáng giá rồi.
"Nhưng vi phu thấy đươc." Hắn vốn định như trước hướng trong lòng Mộ Lăng Không chui vào, nhưng đang là ban ngày , thật sự không có cách nào ép buộc bản thân quay về phía nam nhân nhìn ghê tởm, nữ nhân nhìn chán ốm, nhìn gương mặt nam bất nam bất nữ buồn phiền sinh ra cợt nhả, "Ai, lần này thật là thua thiệt lớn, bất quá, chỉ cần có thể bảo vệ nương tử an toàn tuyệt đối, ta nhịn."
Mộ Lăng Không tiếp tục không lương tâm cười.
Thỉnh thoảng chủ động đi đến gần hôn môi hắn, sau đó nhìn gương mặt trẻ con cứng ngắc của Đế Tuấn vui cười.
"Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người hầu, gã sai vặt bên cạnh vi phu, ban ngày hầu hạ chủ tử ăn uống vệ sinh, buổi tối kiêm chức làm ấm giường." Chống nạnh, Đế Tuấn dương dương đắc ý.
"Tuân lệnh, gia." Tượng mô tượng dạng đáp một tiếng, không đợi hắn càng thêm hí hửng, Mộ Lăng Không không giao động cho phản kích, "Liền giả trang thành bộ dáng bây giờ đến phục vụ ngài sao? Gia, nô tỳ vì ngài hãy cởi áo ra? Gia, thân thể hôi quá, nô tỳ giúp ngài xoa bóp? ? Gia, ngài thế nào không nhìn thẳng xem người ta nha? Chẳng lẽ nô tỳ không đẹp sao? Không lọt vào pháp nhãn (mắt thần) của ngài sao? Hay là ngài có ý tưởng gì khác, nói một chút nha, này, Tiêu Trúc, chàng còn chạy..."
"Đừng tới đây, yêu quái!" Đế Tuấn chạy trối chết.
Đồng thời kiên quyết đem món nợ này cũng tính toán hết trên người đám người Đại Tuyết Sơn kia.
Nếu không phải bọn họ gây sự không an phận, nương tử nhà hắn cũng không diện thành như vậy, mà hắn, càng không cần phải chịu đủ mọi tàn phá, có mỹ nhân không thể ôm, cần phải cùng người nam không ra nam nữ không ra nữ, yêu quái hôn lên khuôn mặt nóng (*).
* thể hiện tình cảm nồn nàn.
Trong khi đó, giữa rừng rậm tuyết phong và Đại Tuyết Sơn còn cách nhau một khoảng rất dài.
Sau khi ở băng giản (khe suối băng) nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ qua, Đế Tuấn và Mộ Lăng Không lại tiếp tục lộ trình.
Tiêu Duy Bạch cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ âm thầm đi theo, ngoại trừ Long Đằng đoàn ba đội ở lại bên trong băng giản tùy cơ ứng biến ở ngoài, mấy tổ nhân mã khác từng nhóm lần mò tiến bước về phía trước, hơn nữa tận lực ẩn náu tung tích.