"Có thể hay không chọn điều thứ ba? ?" Đế Tuấn buồn bực xoa xoa mặt, "Không phải núi đao chính là biển lửa, chọn đường nào cũng không có quả ngon để ăn nha."
"Nếu như tiến vào Đại Tuyết Sơn dễ dàng như vậy, nó cũng không tồn tại mấy trăm năm mà sừng sững không ngã." Lườm hắn một cái, Mộ Lăng Không thành thật để cho người cắn răng nghiến lợi, "Còn có một tin tức không được tốt lắm, đến nơi này, hai chúng ta phải tự mình đi lại, con ngựa cũng vô phép leo núi chui động."
Đế Tuấn xoay người ôm lấy đầu ' hắc con lừa ' phun khí nóng, "Như vậy sao được, ta không thể bỏ lại ông bạn già, chúng ta cùng từng nhau trải qua năm tháng gian nan nhất, cam kết qua vĩnh viễn không chia cách nhau."
Vẻ mặt lên án của hắn khiến Mộ Lăng Không dở khóc dở cười, làm ơn, làm ra bức này nét mặt sinh ly tử biệt cho ai nhìn đây.
"Sơn là Tuyết sơn, động rất sâu, đi vào không thể đi qua nơi hiểm yếu, chàng cõng ' hắc con lừa ' bay qua?" Nếu hắn đáp ứng, nàng sẽ để cho hắn và con ngựa cùng đi.
Đế Tuấn im bặt, "' con lừa đen ' rất nặng...Nương tử là đang ép buộc."
"Vác không được thì chấp nhận một mình đi tiếp, ' hắc con lừa ' hiểu tính người, nó lại ở chỗ này chờ chàng trở về." Lại nói phía sau có đội lớn nhân mã Long Đằng đoàn đi theo, ngựa cưỡi của hoàng đế, khẳng định bọn họ đem cung như tổ tông, có thể xảy ra vấn đề gì.
Đế Tuấn đành phải xoay người xuống, kì kèo mè nheo thu xếp đồ đạc, trên lưng ' hắc con lừa ' mang rất nhiều đồ, hắn lấy gần nửa canh giờ, còn chưa giải quyết xong.
Đôi mày thanh tú của Mộ Lăng Không khẽ run, kiên nhẫn đưa ra gần như không còn, cuối cùng không thể nhịn được nữa nói, " Ngươi xong chưa? Mang theo nhiều như vậy tạp nham thứ đồ hư, gây ra tiếng đinh đinh đang đang, là chê người ta không phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta sao?"
"Thật ra thì, những thứ này đều có chỗ trọng dụng, vi phu đã rất đơn giản hóa, không nghĩ vẫn còn nhiều như vậy."