"Không, nương tử xử oan ta rồi, vi phu vẫn cho là, một đám người tụ tập trên Đại Tuyết Sơn đều là những người cự kỳ thông minh, nhưng chỉ là bởi vì như thế, mới chịu cùng bọn họ vui đùa một chút trò chơi của kẻ ngu . . . Hắc hắc, Lăng Không à, nàng không ngại đoán thử một lần, cho người thông minh cùng kẻ ngu chơi trò chơi của kẻ ngu thì ai sẽ là người thắng, sẽ là người thông minh, hay là kẻ ngu đứng nhất?"
Cái này, thật là làm khó nàng.
Mộ Lăng Không suy nghĩ nửa ngày, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của Đế Tuấn.
Đang muốn đặt câu hỏi.
Thế nhưng hắn lại đã cười híp mắt nâng bọc quần áo lên, thuận tay còn lấy hành lý mà nàng đang mang, cột vào trên người.
"‘ Con lừa đen ’, tránh sang một bên chơi đi, nơi này không có bèo, người xấu cũng không ít, ngươi phải tự chăm sóc mình, không được đi rừng Tuyết Phong tìm chúng ta, gọi đoàn người Long Đằng chăm sóc ngươi." Đế Tuấn xem ngựa làm người, ân cần giao phó, cũng không quản nó có nghe hiểu hay không.
Ngược lại Thần Câu này rất hiểu ý người mà hí một tiếng, cọ xát ở bên cạnh Đế Tuấn, xoay người rời đi, hướng nó đi, chính là địa phương Đế Tuấn mới vừa chỉ thị, xem bộ dáng là nghe hiểu.
Cầm tay mềm của Mộ Lăng Không, bàn tay Đế Tuấn hoàn toàn bọc lại nàng, lòng bàn tay ấm áp rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên tay nàng.
"Chúng ta nên lên đường, đi sớm về sớm, chớ trì hoãn thời gian quá dài, nơi này băng tuyết tràn ngập trắng xóa, thật không phải chỗ tốt để nói chuyện yêu đương." Hắn đã rất lâu rất lâu không có cơ hội âu yếm cùng nương tử, dựa sát vào mặt nạ da trên mặt Mộ Lăng Không.
"Ah? Không đợi bọn người Tiêu Duy Bạch sao?" Đế Tuấn bố trí nhiều lực lượng thủ vệ mạnh mẽ vây ở ngoài rừng như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn thay đổi chủ ý, phải dựa vào đại đội nhân mã tới vây công, kết quả chờ cả ngày, cũng không thấy động tĩnh.
"Đám kia vướng chân vướng tay, mang theo bọn hắn ngược lại thêm gánh nặng, nương tử à, chúng ta là đi chơi trò chơi của kẻ ngu cùng người thông minh. Yên tâm, không có chuyện gì.