Sóng mắt lấp lánh
chuyển trở lại trên người Đế Tuấn, Nam Cung Liên Nhi yếu ớt hỏi....,
"Ngày đó không phải nói tốt lắm để ta tiến cử ngươi, dẫn ngươi tới Đại
Tuyết Sơn bái sư sao? Vì sao ngươi chỉ một câu liền cự tuyệt ta, sau lại ra đi không từ mà biệt, Liên nhi ở A Đô thành tim rất lâu, cũng không
thấy Tiêu công tử ."
Đế Tuấn sớm đoán được nàng sẽ hỏi, cũng
không ngoai ý muốn sau lưng thùng dấm nhỏ sặc mùi chua, bị kẹp ở giữa
hắn khổ không thể tả, có thể tưởng tượng, sau ngày hôm nay, ngang lưng
hắn đại khái không có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn không có thương
tích rồi.
"Đệ đệ tới tìm ta, trong đó còn xảy ra chút chuyện, dẫn một mình ta vào núi đã là yêu cầu quá đáng, Tiêu Trúc không thể mặt dày hơn nữa làm phiên Nam Cung cô nương." Thở dài một tiếng, giọng nói của
hắn rất là phiền muộn, lần này Đế Tuấn không phải giả bộ, hắn thật cảm
thấy không biết làm thế nào lại vừa khổ sở, "Tiêu gia con cháu đơn bạc, phụ mẫu cũng chỉ sinh ra hai huynh đệ chúng ta, từ nhỏ ta va nhị đệ
tình cảm rất tốt, bất luận ra sao, ta đều không thể buông bỏ hắn."
Ô ô ô, hắn cũng đã dùng ám ngữ để bày tỏ tâm ý, Mộ Lăng Không lại giống như không nghe thấy tựa như ghen ghét dữ dội.
"Cho dù là thế, ngươi cũng nên nói rõ với ta, ngày đó ta đã nhận lời với
công tử, phàm là Liên nhi có thể làm được, nhất định phó thang địa hảo,
nghĩa bất dung từ (*)." Nam CUng Liên Nhi gương mặt ửng đỏ, tiếng nói
ngừng, dư âm lưu lại một nửa cho Đế Tuấn đoán.
(*) bất chấp gian nguy, không thể chối từ.
Dù cho kẻ ngu, cũng nên hiểu nàng giấu diếm tình nghĩa, ở trước vài đôi mắt đi thổ lộ, thực thẹn chết người.
Sau lưng Mộ Lăng Không vẫn giữ trầm mặc chợt khàn khàn giọng hỏi, "Nam Cung cô nương ý muốn cùng Tiêu gia chúng ta dính dáng đến điểm quan hệ? ?"
"Nhị đệ, không thể nói bậy." Đầu Đế Tuấn ong ong vang lên, lòng nói tiểu tổ
tông của ta, vi phu liều mạng để cho sự tồn tại của nàng xuống thấp
nhất, không làm cho người khác chú ý, tránh dẫn đến nguy hiểm không cần
thiết, nàng thế nào lại thiếu kiên nhẫn nhảy ra khiêu khích đây.