Nhưng có thời điểm, kế hoạch vốn tương đối tốt đẹp, mà biến hóa lại đột nhiên xuất hiện, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhất Tuyến Thiên, là chỗ hiểm yếu cuối cùng khi đến Đại Tuyết Sơn.
Dưới mặt băng mỏng như cánh ve, có thể thấy rõ vực sâu vạn trượng, cho dù là dùng mũi chân điểm một chút, cũng có thể nghe được tiếng vỡ vụn rắc rắc rắc rắc.
"Nơi này vô cùng nguy hiểm, mọi người nhìn bước chân
của ta đi, mỗi một bước cũng không thể lỗi, nếu không té xuống, thần
tiên cũng khó cứu." Lời này dĩ nhiên là nói với Đế Tuấn cùng Mộ Lăng
Không, Nam Cung Liên Nhi trịnh trọng vô cùng, sợ bọn họ không xem ra gì, lặp lại dặn dò.
"Có lợi hai vậy sao?" Đế Tuấn không quá để ý,
hắn coi như mủi chân không chỉa xuống đất, cũng có thể bằng một hơi nhảy tới, không nhất định phải đi trên mặt băng.
"Nơi này được gọi là là chắn cuối cùng của Đại Tuyết Sơn, cực kỳ hung hiểm, tất cả nguy cơ
đều che giấu ở dưới miếng băng mỏng, ngươi đừng xem thường." Mộ Lăng
Không vừa nghe, cũng biết Đế Tuấn căn bản không để của cảnh cáo Nam Cung Liên Nhi ở trong lòng, nàng nhỏ giọng lặp lại lần thứ nhất, hi vọng
lời của mình có thể khiến Đế Tuấn cảnh giác nhiều hơn.
"Yên tâm." Hắn cưng chìu vỗ vỗ đầu của nàng.
Nếu như không phải là người bên cạnh quá nhiều, thật muốn tiến tới dán sát vào môi của nàng.
Trong lòng Đế Tuấn giống như sinh ra ngàn vạn con kiến, đồng loạt mài móng
vuốt ở trong lòng, khuấy chính hắn khoái chí, ngay cả Nam Cung Liên Nhi
lặp lại rất nhiều lần cảnh cáo, cũng hoàn toàn không có nghe lọt.
Mộ Lăng Không vốn nên đi trước Đế Tuấn, bởi vì lo lắng, liền cầu xin đi ở cuối cùng.
Hi vọng không ngừng nhắc nhở có thể để cho Đế Tuấn coi trọng thêm, chớ xem thường nguy cơ luôn che bên dưới vẻ ngoài bình thản.
Đế Tuấn rốt cuộc bước ra bước đầu tiên, đạp lên dấu chân Nam Cung Liên Nhi đi qua.
"Không sai, chính là như vậy, Tiêu công tử thả lỏng, đừng có dùng võ công, tựa như đi bộ bình thường tới đây."