"Tốt nhất chính là
đừng nhắc tới tóc, nếu không ân cứu mạng lúc nãy của ngươi liền mất công rồi." Người biết được nội tình đều hiểu, Đế Tuấn từng có ba tháng làm
hòa thượng, cũng chính vì vậy, sau này hắn cùng Mộ Lăng Không mới có một đoạn nhân duyên vui mừng, tất cả mọi chuyện, cũng bởi vì bố trí lúc
ban đầu của Thái Nhất.
Đế Tuấn vốn chuẩn bị tìm thời gian cùng Thái Nhất coi lại sổ cái...(tất cả nợ nần)
Nhưng trong tay luôn có chuyện bận rộn, liền tạm thời để xuống.
Tóc, là từ phi thường nhạy cảm then chốt.
Rất dễ để người ta liên tưởng tới trí nhớ không vui.
"Ta mặc kệ, con của ngươi ta tới dạy." Nói phải trái không được, vậy thì la lối om sòm đi, từ Thiếu Thất sơn quay trở về vẫn giả bộ tới bây giờ,
Thái Nhất từ lâu đã hết kiên nhẫn đóng giả thành người thành thật đàng
hoàng đần độn ngây thơ, cái trò chơi này, hắn chán ghét rồi.
Đế Tuấn tự tiếu phi tiếu, liếc thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mộ Lăng Không, trong lòng mừng rỡ.
"Đưa bé của ta dĩ nhiên ta tự mình lo, Thập nhị đệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta kém hơn ngươi sao?" Chính là như vậy, để lộ nhiều hơn bản tính chân
thật đi, để cho nương tử nhà hắn hảo hảo mở mắt, nhận thức tiểu tử thối
là hạng người như thế nào, tránh cho tương lai bị bề ngoài của hắn lừa.
"Ta tuyệt không buông tha." Cười gằn, trên người Thái Nhất từ bi khí chất
của kẻ xuất gia đột nhiên đại biến, mặt mày mắt mũi vẫn như trước, lại
khó tìm lúc ban đầu.
"Nằm mơ đi." Cuối cùng là xác định đường đi, Đế Tuấn thu hồi cuốn da dê đứng lên, "Chuyện này để sau hãy nói, chờ ta cứu được phụ hoàng mẫu hậu ra đã, sẽ cùng ngươi thảo luận tiếp."
Thái Nhất dĩ nhiên hiểu, theo như lời hắn nói thảo luận không phải là ngồi xuống tham thảo chuyện này có được hay không.
Hai huynh đệ mỗi lần tranh cãi, thường thường lấy quyền cước tới phân thắng bại.
Người nào võ công cao hơn, nguwoif nào mới có tư cách đưa ra định đoạt.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, tâm kế mưu lược cũng coi là một phần thực lực nha.