Phía sau, người Long
Đằng đoàn đã đi theo tới, bên trong thân núi, đập vào mắt có thể thấy
được, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc.
Thái Nhất cười lắc đầu, "Cửu ca, ngươi vốn là muốn đánh úp đi?"
"Ừ, hiện tại biến thành vây đánh." Nhìn phía sau còn có bóng người binh mã
cuồn cuộn không dứt xuất hiên, Đế Tuấn lại bổ sung thêm, "Nhưng mà, ta
xem ý tứ Thập nhị gia là muốn chơi chiến thuật biển người? ?"
Thái Nhất dương dương đắc ý, "Hoàng đế xuất hành, hoàng hậu tùy giá, còn có
vương gia hộ tống, không có mấy tiểu đệ bên tay sai khiến sao được?"
Tự làm tất cả, đó không phải là đặc tính của hoàng gia.
Mặt mũi rất quan trọng, thân thể sinh ra đó là cành vàng lá ngọc.
Ừ !! Rất quan trọng! ! !
"Được rồi, đã như vậy, đợi lát nữa ta cùng Mộ Lăng Không đi lên, ngươi mang
theo Long Dừng đoàn ở lại nơi này, chờ ám hiệu." Vỗ vỗ bả vai Thập nhị
gia, Đế Tuấn nói rất nghiêm túc, giống như đem gánh nặng ngàn quân áp
xuống.
Thực tế mà, ngay cả Mộ Lăng Không thủy chung trầm mặc đứng một bên cũng rõ ràng, ý hắn căn bản là sẽ không gọi đám người kia ra
sân.
Đại Tuyết Sơn là chỗ nào?
Nhiều người là có thể giành được thắng lợi sao? Đó là chuyện cười lớn.
Hắn không muốn Long Đằng đoàn một tay mình tạo dựng bị biến thành vật hy sinh ở chỗ này.
"Ta cũng đi." Chỉ chớp mắt một cái, Thái Nhất lại trở lại vẻ mặt điềm đạm
đáng yêu, hai cái tay cùng lúc níu lấy Đế Tuấn cùng váy của Mộ Lăng
Không, ánh mắt từ dưới nhìn lên, vẻ mặt ủy khuất làm cho người ta không
cách nào mở mồm cự tuyệt.
"Đi với ta cũng không có tiểu đệ sai
khiến." Đế Tuấn cười rất đáng ghét, thỉnh thoảng áp bức đệ đệ một lần,
khiến tâm tình của hắn rất sảng khoái.
"Không có cũng không sao,
ta lần này là cho Cửu tẩu thị vệ, nàng thân thể cao quý, không nhúc
nhích được tay, có chuyện để ta tới cống hiến sức lực là tốt rồi." Thái
Nhất lấy hành động tới bày tỏ thành ý, hắn căn bản không vì Đế Tuấn cự
tuyệt mà chết tâm.