Nếu như nàng không đáp ứng, cảm giác thật giống như là đang thiếu nợ người nào đó.
"Phu quân? ? ? Ngươi xem, Chuyện này nên làm sao đây? ?" Chuyện cho tới bây
giờ, cũng chỉ có thể đi tìm Đế Tuấn tới giải vây.
Nhưng nào
biết hắn vừa ngẩng đầu lên, nhìn phía bầu trời, bày ra tư thế chuyện
không liên quan đến ta, nói "Ta tuyệt đối không có khả năng tách khỏi
nương tử, chuyện của người khác ta cũng không muốn quản."
Lời này của hắn chẳng khác nào đáp ứng quyết định của Thái Nhất, Chu Tước và Tiêu Duy Bạch.
Còn lại, phải xem bọn họ có khả năng thuyết phục được Mộ Lăng Không hay không.
"Đợi lát nữa nếu như gặp phải Hậu Thổ thánh mẫu, vậy cũng không phải chuyện
đùa nha." Mũi nàng có chút chua xót, giọng nói có điểm bồn bã, lại mơ hồ không rõ cảm giác quanh quẩn trong lòng, khiến cho Mộ Lăng Không hoàn
toàn mất đi chuẩn mực bình thường.
"Cửu tẩu, có ta ở đây
rồi, ngươi cứ yên tâm đi, Cửu ca nếu lộ ra khiếp sợ, trở thành cái bao,
ta cũng sẽ toàn lực bảo hộ ngươi, còn có đứa nhỏ trong bụng của ngươi
nữa. . . Hắc hắc, chỉ cần ngươi đáp ứng, để tiểu tử kia nhận ta làm sư
phó là được rồi." Thái Nhất cười giễu, không lưu tình chút nào đánh úp
lại đây, đồng thời tỏ rõ thái độ đến gần Mộ Lăng Không, thuận tiện dùng
sức dẫm lên chân Đế Tuấn, ai bảo lúc ở trong động hắn hỏi thăm, một chút mặt mũi cũng không cho, trực tiếp không đồng ý thỉnh cầu của hắn.
"Ngươi nằm mơ đi, muốn giáo nhi tử, tự mình sinh đi, thực ra hòa thượng cũng
có thể hoàn tục, ngươi một tên cạo đầu giả hòa thượng còn thận trọng cái gì?" Lai lịch của hắn, người khác không biết, nhưng mà Đế Tuấn rõ như
lòng bàn tay.
Lúc đầu hắn làm hòa thượng, đụng phải Mộ Lăng
Không, đó là chó ngáp phải ruồi, chủ ý không phải lừa gạt, cũng không
phải là thực sự cố ý cạo sạch đầu, để Mộ Lăng Không tin là thật.
Còn Thái Nhất, tình huống chân thật chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
Hai vị hoàng tử đi Thiếu Thất sơn, chỉ làm kế sách tạm thời, nhiều nhất
cũng chỉ có thể coi là là ở nhờ mà thôi, làm sao thực sự có can đảm để
bọn họ quy y theo Phật tổ, cả ngày ăn chay niệm Phật.