Giống như thành trấn phía dưới, một bóng người cũng không có, trong trong
ngoài ngoài, trừ bỏ xanh vàng rực rỡ, bài trí vô giá ở ngoài, có vật
sống gì thở ngược lại trở thành việc lạ.
Năm người lúc đầu còn trốn trốn tránh tránh, sợ tiết lộ hành tung.
Nhưng càng đi đi vào trong, cái loại cảm giác kỳ quái này lại càng mạnh.
Hậu Thổ Thần Điện, Đại Tuyết Sơn địa bàn đứng đầu ư, lại ngay cả một tên
thủ vệ cũng không có, đây không phải thật kỳ quái sao?
"Kỳ
lạ, Đại Tuyết Sơn không có ai sao? Chẳng lẽ những cao thủ đều suy nghĩ
cẩn thận về tầm quan trọng của sinh mệnh, hoàn tục xuống núi, cưới vợ
sinh con, sống vui vẻ qua ngày sao?" Thái Nhất tiếp nhận, cẩn thận dò
xét một căn phòng.
Dị bảo quý hiếm trong Hậu Thổ Thần Điện
hắn không có để vào trong mắt, bí tịch võ công sắp xếp chỉnh tề cũng
không có thay đổi dục vọng, Thái Nhất chạy trước nhất, cố gắng từ trong
cung điện không có bóng người tìm được hơi thở của những người này.
Mộ Lăng Không vùng ra khỏi bó buộc của Đế Tuấn, xách làn váy lên, bước
chân lại càng lớn, cuối cùng cư nhiên lại chạy bước nhỏ, rất nhanh liền ở phía sau đám đông, biến mất bảy lần tám lượt ở cuối cung điện.
Mục tiêu của nàng là Tĩnh Tư thất trong đại điện, nơi đó là địa phương minh tưởng của Hậu Thổ thánh mẫu, nếu nàng không có ra ngoài, phần lớn thời
gian đều cũng tiêu tốn ở nơi này.
Trước đây, hàng năm Mộ
Lăng Không đều có cơ hội đến đây bái kiến hai ba lần, nàng cung kính
thiếp phục dưới chân nữ nhân cao quý nào đó, nghe của nàng dạy bảo, hơn
nữa coi đây là vinh hạnh.
Chỉ là, nàng không nghĩ ra, Hậu
Thổ thánh mẫu coi cung điện thiêng liêng còn hơn cả tính mạng, vì sao
mọi lui tới rõ ràng, ngay cả mây tên thị vệ cũng không để lại.
Chẳng lẽ trên Đại Tuyết Sơn xảy ra biến cố gì, làm cho những người lấy tình
yêu võ học làm mục tiêu duy nhất lại sôi nổi rời đi?
Mộ Lăng Không đoán không ra chân tướng chuyện này, chỉ cảm thấy sau khi đi ra
từ trong sơn động, một mảnh không khí dji không thể hình dung liền tràn
ngập thành từng mảnh trắng ngần trên đỉnh núi.