Tĩnh Tư thất, cõ lẽ là nơi trang nhã nhất trong tòa cung điện, không có bất kỳ bài trí nào, bốn vách tường trống không, lộ ra luồng khí lạnh.
Mộ Lăng
Không đến gần đó một chút, chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra trận
trận tiếng động kỳ quái, ngưng thần lắng nghe, lập tức mặt đỏ tai hồng
dừng bước.
"Nương tử, nàng chạy thật là nhanh, cũng không
chờ vi phu." Đế Tuấn từ phía sau đuổi đến, bắt lấy cánh tay của nàng,
lại sợ Mộ Lăng Không không cẩn thận chạy không thấy tung tích.
Nơi này chính là Hậu Thổ Thần Điện nha, cũng không dám chạy loạn lung tung chung quanh.
Ai dám đảm bảo sẽ không có người từ nơi bí mật nhảy ra, thương tổn nương tử nhà hắn.
Hiện tại Mộ Lăng Không không chỉ có riêng một người mà thôi.
Bảo bối quý giá nhất của hắn, bảo bối trong bụng của nàng, người nào cũng không thể thương tổn.
"Suỵt, phu quân, chàng nghe, bên trong giống như có người ở. . . Ở. . ." Nàng
cắn cánh môi, thật sự không có mặt mũi nói hai chữ 'Thâu hoan' ra
miệng.
"A? Đại Tuyết Sơn không phải thanh tịnh sao? Làm sao
lại có một đôi nam nữ hoan ái chơi đùa ở trong này." Đế Tuấn cười xấu
xa, hôn một chút nàng tóc dài đen nhánh mềm mượt của nàng "Chúng ta qua
đó xem? ?"
"Này không được tốt đi. . . Căn phòng này là địa
phương tĩnh tu của sư phó tĩnh tu, người bình thường chưa được gọi,
tuyệt không cho phép tới gần, bên trong là cấm địa." Ám hiệu của nàng,
đặc biệt rõ ràng, Đế Tuấn có ngốc, cũng không thể nghe không hiểu.
"Ý của nàng là người bên trong đang hoan ái chính là . . Hậu Thổ thánh
mẫu? ?" Không điếm xỉa ám hiệu chớ có lên tiếng liên tục của ànng, hắn
vẫn là đem cái tên khiến người khác run sợ trong lòng kia nói ra miệng.
Mộ Lăng Không chỉ thấy hắn cười xấu xa, thì hiểu Đế Tuấn tuyệt đối tuyệt đối là cố ý.
Hắn đối với chi chủ của Đại Tuyết Sơn vẫn luôn không có ấn tượng tốt, lúc
này có cơ hội giẫm mấy cước, hắn sẽ nể tình mà nhẫn nại mới kỳ quái.
... ... ... .
PS: tiếp tục thút thít, nỉ non, mấy ngày ta bị muỗi cắn cũng không ai thương.