Huống chi, giọng nữ vui sướng kia tương đối quen thuộc, trực giác mách bảo nàng đó là người mình quen biết.
Đế Tuấn từ từ đi vào bên trong, bởi vì không thấy được.
Mộ Lăng Không cũng bị động dịch chuyển về phía trước, Đế Tuấn ở phía sau quyết định chủ ý không cho nàng chạy trốn.
Nhất thanh muộn hưởng. (*)
* một lần, động tác xảy ra ngắn ngủi.
Chống đỡ không được lực đạo của hai người, cánh cửa điêu khắc ngọc long nhìn rất bền chắc ầm ầm đổ xuống đất.
Cánh cửa này theo năm tháng đã không còn đáng tin, trăm ngàn ngày, nó lẳng
lặng đứng ở chỗ này, bất kể người nào đi vào, cũng là do bốn người nhẹ
nhàng nầng lên chốt mở cánh cửa, chỉ sợ có điều hao tổn.
Đế Tuấn thô lỗ, kết thúc năm tháng trấn thủ Đại Tuyết Sơn của nó.
"Hắc, tiểu Cửu à, nhìn thấy ngươi thật cao hứng." Giọng nam trầm thấp ở phía
sau cửa truyền tới, giọng khẽ run hình như là đang cực lực đè nén cái
gì, dĩ nhiên không phải chỉ có kích động không thôi.
Đế Tuấn cười khổ đỡ Mộ Lăng Không dậy, "Phụ hoàng, ngài thật là hăng hái, có nhà
không trở về, không quan tâm Mạc Thương quốc, lại có thể núp sau cửa Đại Tuyết Sơn nhìn sống đông cung..."
Ở phía sau cửa ngồi xếp bằng,
tóc dài xõa xuống trên vai, sau khi cạo bỏ râu ria lộ ra mặt oa nhi
giống Đế Tuấn như đúc, cũng chính là người làm cho mọi người rối lên
người ngã ngựa đổ vì mất tích cha-Linh Đế.
Rời khỏi hoàng cung,
thói quen treo lên bộ mặt không giận tự uy của hắn cũng sớm thu lại
không còn bóng dáng, dáng vẻ tự tiếu phi tiếu rất giống với Đế Tuấn, trừ bỏ dấu vết lưu lại qua năm tháng trên da, hai cha con này cơ hồ đoạt
danh hiệu giống nhau như đúc.
Mộ Lăng Không vội vàng làm lễ, sắc mặt đỏ rực, ngay ca bên tai cũng nhuộm màu.
Quần áo Linh Đế không chỉnh tề, nàng nào dám nhìn chằm chằm, cuống quít đem ánh mắt rời đi nơi khác.
Đối diện trước mặt, một đôi nam nữ lấy tư thái nguyên thủy nhất mập mờ dây
dưa, động tác cũng không bởi vì có người xông vào mà dừng lại, ngược lại biểu diễn càng thêm xuất thần.
"Ah? Thủy Đinh Đông? ?" Nàng đã cảm thấy quen thuộc sao? Nhìn kỹ, đúng là có biết.