Những lời này có tác dụng nhiều hơn bất cứ uy hiếp nào.
Thái Nhất bất thình lình giật mình , mặt mày ảm đạm, "Cửu ca, huynh thật quá âm hiểm, huynh đệ ta cùng lên, như thế nào quản được thiên hạ?"
Đế Tuấn trở về nở một nụ cười mang ý vị sâu xa, cũng không giải thích nhiều, để hắn tự mình suy nghĩ.
Hai huynh đệ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, luôn có mấy phần ‘ tâm ý tương thông ’.
Một giây kế tiếp, Thái Nhất quả thật gào khóc xông về Hậu Thổ, "Dì Hai của
Cửu ca à, thật ngượng ngùng, ta phải quyết tâm..., nếu không liền thảm,
uất ức ngài, bảo đảm sẽ không bị thương."
Huyền Minh quýnh lên.
Nét mặt Hậu Thổ âm trầm, cũng không để tâm.
Từ khi phát hiện hai huynh đệ này xông lên, không khí trong thần điện liền do bọn hắn chủ đạo.
Muốn tới thì tới, muốn đánh thì đánh, còn nói cuồng ngôn muốn bắt được nàng.
Coi người đứng đầu Đại Tuyết Sơn là cái gì? Gà rừng, thỏ hoang? Nói bắt bớ liền bắt bớ?
Nhưng Hậu Thổ còn không kịp lên tiếng trách cứ, đã cảm thấy một cỗ áp lực khác thường ùn ùn kéo đến, ép nàng vội vã ứng chiến.
Bên kia, Đế Tuấn chống lại Huyền Minh, có vẻ nhẹ nhõm rất nhiều.
Hắn một lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu đều đánh vào bộ phận quan trọng, không nể mặt.
Huyền Minh trước đã bị thương không nhẹ, đối mặt với Đế Tuấn càng áp chế càng mạnh, chỉ đành phải liên tục lùi về phía sau.
Hắn rất muốn phản kháng, lại giống như là trẻ con bi bô tập nói gặp được
đại nhân, bị áp chế triệt để, bảo vệ tánh mạng cũng có vẻ khó khăn.
Cách đó không xa, tiếng bước chân dừng lại.
Viện quân của Đại Tuyết Sơn chậm chạp không có đến.
Hậu Thổ Thần Điện thành đất cô lập, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không được ra.
Đọ sức, liên quan đến sống chết.
Hai bên đều không dám chậm trễ.
Ngược lại Mộ Lăng Không nhàn nhã hơn, kinh ngạc nhìn, trong lòng ngũ vị câu
toàn, một đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng bảo hộ ở bụng, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình trạng bất ngờ, bảo vệ tốt đứa bé trong bụng.