Đế Tuấn mặc dù không
vui, vẫn không lay chuyển được thê tử, chỉ đành phải đứng nhìn chằm
chằm, bất cứ lúc nào Hậu Thổ Thánh mẫu cũng có thể thẹn quá hóa giận,
làm ra chuyện gì nguy hiểm.
Lời nói có thể nói dối, nhưng mà hỉ mạch, không thể nào lừa gạt con người.
Hậu Thổ Thánh mẫu kinh sợ thật lâu mới cúi thấp đầu xuống, yên lặng thu hồi ngón tay.
"Ngươi giống như ta, sẽ vĩnh viễn trở thành tội nhân Đại Tuyết Sơn."
Nàng nói xong, liền nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, lại càng không quan tâm bất kì ai.
Lòng Mộ Lăng Không lo lắng không yên, vừa định giải thích mấy câu,
lại bị Đế Tuấn lôi kéo ra ngoài, "Tốt lắm, đừng nghe nàng ta nói bậy,
bản thân cam tâm tình nguyện đeo gông xiềng sống qua ngày, đừng nghĩ lừa gạt nương tử nhà ta cùng ngươi chịu khổ, địa phương quái quỷ này, trừ
băng chính là tuyết, đứng dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy ấm áp."
"Nhưng mà..." Mộ Lăng Không quay đầu nhìn xung quanh, cách đó không xa, mấy
người thị vệ của Long Đằng đoàn đồng thời vây quanh Hậu Thổ, cẩn thận
trông coi nàng.
Cũng may, không người nào dám ra tay độc ác, ít nhất giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
"Không có nhưng mà, chẳng lẽ nàng nghĩ sinh ra hài tử của chúng ta ở cái nơi
quỷ quái này? Nói dễ nghe gọi là thần điện, nói thẳng thì đây chỉ là
chỗ ngồi trong cổ mộ lộng lẫy, nhốt con người, cũng dữ lại hồn, đến chết cũng không thể giải thoát." Bắt buộc nàng quay mặt nhìn mình, Đế Tuấn
ầm ĩ bất thường, hấp dẫn toàn bộ chú ý của Mộ Lăng Không, "Tốt hơn theo
vi phu trở về nhân gian sống cuộc sống gia đình tạm bợ nhưng ấm áp đi,
có thịt ăn, có rượu uống, nhàn rỗi không có chuyện gì có thể đi tản bộ
chung quanh một chút."
Hắn đang lo lắng cái gì?
Lo lắng nàng thấy ' quyền ' quên ' tình ' , sẽ vì lên làm chủ Đại Tuyết sơn, mà vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào sao?
Mộ Lăng Không nhếch nhếch miệng, buồn cười, trái tim được sưởi ấm.
Gió lạnh trên Đại Tuyết sơn, hình như không còn lạnh lẽo như vậy nữa.