Gải quyết sự việc không sai biệt lắm, Linh đế và Tiêu hoàng hậu cũng trở về bình an, mọi thứ tốt đẹp, không cần phải ở lại chỗ này nữa.
Lẽ ra, tiếp theo nên bàn bạc công việc quay về Đại đô, trong Mạc Thương quốc còn một đống cục diện rối rắm, chờ được chỉnh lý.
Tạm thời dừng chân trong sân viện, cha con ba người, đóng cửa lại, vây quanh một cáu bàn vuông cạnh, dựng râu trừng nói chuyện.
"Tòa thành tiếp theo, chúng ta nhất định phải tách nhau ra đi, tiểu Cửu nhi dẫn đệ đệ quay lại kinh thành, huynh đệ đồng lòng, xử lý tốt triều chính, tương lai có thể lưu danh sử sách." Gần như mỗi lần đến một vùng miền, Linh đế sẽ nghĩ ra mọi lý do thoái thác khác nhau tận lực khuyên bảo, thúc giục các con nhanh chóng cuốn xéo.
"Đúng, chủ ý này không tệ." Đế Tuấn lạnh lùng gật đầu, lén liếc Thái Nhất "Phụ hoàng dẫn Thập Nhị đệ quay lại Đại đô, nhi thần có chuyện khác, ngày sau gặp lại."
Thái Nhất chạm vào chóp mũi "Không nên không nên, ta cũng có chuyện, bảo hộ phụ hoàng quay về Đại đô chuyện này còn cần Cửu ca tự mình làm."
Ai bảo hắn là nhi tử phụ hoàng yêu quý nhất, tân hoàng đế Mạc Thương quốc quốc, chuyện phiền toái muốn đẩy cho người khác, khỏi phải nghĩ đến chuyện tốt.
Chẳng lẽ Long ỷ này có cái đinh sao?
Đẩy tới đẩy lui, không người nào tỏ ra nhiệt tình một chút.
Linh đế nắm tay, định lấy uy nghiêm của cha, hung hăng đánh tới mặt bàn, "Ngươi đã đăng cơ, đừng bốc đồng, chọn tam chọn tứ, hoàng vị không phải trẫm, cũng không phải Thập Nhị đệ ngươi, dựa vào cái gì muốn để người khác gánh vac trách nhiệm thay ngươi?"
Thái Nhất lệ nóng lưng tròng, gật đầu phụ hoạ.
Phụ hoàng anh minh, cuối cùng cũng nói lời thật.
"Nói cũng đúng." Đế Tuấn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lúc hai cha con vừa sic ó chút lơ là, cho là thuyết phục được hắn, tính toán giành được thắng lợi, là lúc tiếng cười nhạt vang lên "Chọn thời gian thích hợp, ta cũng băng hà một lần, để lại di chiếu, ngai vàng và trách nhiệm cũng thuận thế đổi vị trí, vậy, tùy ý không bằng gặp ngày, ta nhìn hôm nay cũng không tệ, trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây."