Bất luận như thế nào, chuyện này cuối cùng cũng bàn bạc ra một kết quả.
Tan cuộc thì Linh Đế tức giận, cảm giác giống như mình bị gài bẫy, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không tới là sai ở chỗ nào, hắn không thể kiềm chế cảm giác khó chịu liền đứng dậy.
Bước chân nhanh hơn, một lát liền trở về phòng, hắn phải đem tiền căn hậu quả nói cho Mạn nhi biết, tránh để bị Đế Tuấn lừa còn không biết.
Thái Nhất đồng tình nhìn bóng lưng phụ hoàng biến mất dưới trăng sáng cuối khúc quanh.
"Cửu ca, ta cũng đi nghỉ ngơi đây, có lẽ huynh nên lo liệu ngày mai lên đường đi, hành lý của ta còn chưa thu thập đây." Ở một mình cùng Đế Tuấn trong một gian phòng cảm giác rất áp bách, trước khi hắn đem lực chú ý tập trung trên người mình, lòng bàn chân lướt nhanh như được bôi dầu vậy.
Giọng nói lười biếng lạnh lùng từ phía sau truyền đến, "Thái Nhất, ngươi đã đồng ý theo Cửu ca trở về đại đô, cũng đừng nói lời không giữ lời chứ."
Theo thói quen sờ lên đầu trọc, mấy tháng không có để ý đến, chân tóc mọc ra đen bóng, cắm ở đầu ngón tay, khẽ đau nhói.
Sau lưng Thái Nhất xông tới một cỗ khí lạnh rùng mình.
Trên người hắn không có lộ ra sơ hở mà.
Nếu không làm sao giật mình rơi mất ý niệm trong đầu, bị Đế Tuấn cảnh cáo lập tức liền lẽo đẽo theo sau.
"Đương nhiên là như vậy, ha ha, lời ta nói từ trước đến nay luôn giữ lời, biển chữ vàng, già trẻ không gạt." Trong lòng lại không có lúc nào là không có tính toán, làm sao chọn được ngày hoàng đạo, thuận lợi bỏ chạy thành công, trước khi rời khỏi trần thế, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Đế Tuấn nữa.
"Như thế thì tốt lắm, cũng bớt đi phiền toái cho Long Đằng đoàn." Lời nói lập lờ nước đôi lúc nào cũng có lợi, lên không được, xuống cũng chẳng xong, lưu lại một đống lớn nghi ngờ để cho người ta phỏng đoán.
Đế Tuấn thu phục xong phụ thân và huynh đệ, tâm tình rất tốt.
Đứng dậy, lững thững đi ra bên ngoài.
Không lãng phí một chút thời gian nào nữa ' Không liên quan gì ' đến mình.