Mộ Lăng Không đang khâu bộ đồ mới cho bảo bảo sắp chào đời, một cây kim một sợi chỉ, từ từ thành hình, mặc dù không có may tài ngự dụng hoa lệ phú quý như trong cung, lại chứa đựng rất nhiều tình cảm.
Ánh mắt liếc thấy Đế Tuấn giẫm chân tại chỗ vào cửa, nàng liền đem đồ trong tay mới làm một được một nửa đặt trong giỏ trúc nhỏ, nở nụ cười tươi, "Chàng đã trở lại? Nói chuyện như thế nào? Có thuận lợi không?"
Trước khi đi Đế Tuấn đã cùng nàng thương lượng sơ qua mọi chuyện, Mộ Lăng Không thuận miệng liền hỏi.
"Dĩ nhiên thuận lợi, phụ hoàng có thể tiếp tục làm hoàng đế, không biết có bao nhiêu vui vẻ đây, còn có Thái Nhất, lại vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ trở về đại đo giúp một tay, nương tử ngươi cứ yên tâm đi, chuẩn bị tốt một chút, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi cương vị, trời nam biển bắc tùy ý du ngoạn." Hắn nửa nằm trên đầu gối nàng, lỗ tai dính sát trên bụng, chuyên tâm nghe động tĩnh bên trong.
Hồi lâu, khuôn mặt trẻ con mang theo bất mãn bò dậy, tố cáo nói, "Một chút thanh âm cũng không có."
"Nếu có mới kỳ quái." Lúc này mới được có mấy ngày, nào có nhanh như vậy.
Hắn căn bản không nghe thấy nàng nho nhỏ hờn dỗi.
Lầm bầm lầu bầu suy đoán, "Chẳng lẽ nương tử ăn quá ít, hài tử mới vẫn chưa trưởng thành?"
"Mỗi ngày sáu bữa, ăn ít sao?" Nói đến đây, Mộ Lăng Không càng không biết làm sao, từ rừng rậm tuyết phong ra ngoài đến giờ, bất kể là giữa đường đi, hay là nhà trọ, Đế Tuấn đều có biện pháp sai người lấy được thức ăn nóng hổi, giúp nàng tẩm bổ.
Mới bắt đầu, trong lòng nàng rất cảm động, cho dù nàng không muốn ăn, cũng ép buộc bản thân mình không được tùy tiện đây là tấm lòng của chàng.
Nào đâu biết rằng, như thế mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nàng cũng không biết lúc nào thì gây cho Đế Tuấn ấn tượng yếu ớt không chịu nổi, bất tri bất giác, vấn đề tẩm bổ trở thành chủ đề duy nhất trong cuộc sống mỗi ngày.
Mở mắt ra, thì có khuôn mặt xa lạ bưng tới các loại canh cùng điểm tâm lạ.