Mộ Lăng Không sợ hãi trở về bên giường, lắc đầu liên tục.
Nàng mới không có ngu như vậy, biết rõ Đế Tuấn muốn làm chuyện xấu, còn chắp tay đem mình đưa tới cửa.
"Ta chỉ muốn đứng bên xem một chút náo nhiệt, phu quân nếu không vui, ta
tiếp tục ngủ." Nàng rất không có cốt khí chui vào trong chăn, không có ý định tham dự quá nhiều.
Đế Tuấn cười tóm nàng, ôm vào lòng ngực, "Chớ ngủ, bỏ lỡ kịch hay thì đáng tiếc, đợi lát nữa giới thiệu cho nàng một người."
"Người nào?" Đế Tuấn tự mình người tiến cử cho nàng biết, đây là lần đầu đấy.
"Một nữ nhân." Ném ra một thắt nút, khiến cho lòng hiếu kỳ của vợ yêu dâng cao.
Mộ Lăng Không vừa định hỏi.
Ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.
Không lâu lắm, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Chu Tước đè giọng nói, dùng
giọng nói như tiếng muỗi bẩm báo, "Chủ tử, người ngài muốn đã đến."
"Để cho nàng đi vào, ngươi đi xuống thôi."
. . . . . . . . . . . . .
Nữ tử áo xanh, đứng ở cửa.
Không được chủ nhân cho phép, không dám lên trước bước vào.
Mà cách một mặt bình phong thêu mẫu đơn bằng tơ vàng, Đế Tuấn cùng Mộ Lăng Không lại có thể rõ ràng nhìn thấy nàng.
"Nha đầu này tên gọi Lam Thiên Thiên, mấy năm trước, lúc ta ở phía dưới vách đá ở Thiếu Thất sơn thiêu nướng. . . Khụ khụ, luyện công, nàng rớt
xuống từ trên trời, vừa vặn mắc ở trên cây, vi phu đại phát thiện tâm,
liền đưa tới Chu Tước, để cho nàng mang theo trên người dạy dỗ." Đơn
giản giải thích hết lai lịch, liền gặp được nụ cười nham nhở rất không
nể tình của Mộ Lăng Không, không nhịn được níu lấy nàng, xoa xoa vành
tai mềm nhũn nổi đóa, "Cười nữa, cũng không kể chuyện xưa cho nàng."
Trước mắt tình huống như thế, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Mộ Lăng Không vội vàng giả bộ nghiêm trang, "Ta không cười, coi như chàng
là hòa thượng mà không tuân thủ thanh quy giới luật, cũng không nghe
thấy, được chưa."
"Nương tử hư, đợi buổi tối lại dại dỗ nàng." Cúi người khẽ cắn ở trên làn môi nàng một cái, mới vừa giải hận.