Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 6 - Chương 507: Người yêu của Thập Nhị gia (7)



Mộ Lặng Không ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.

Chợt ngã người lên cái gối ở trên giường.

Nàng thật sự là váng đầu mới có thể lại bị Đế Tuấn làm ra vẻ đơn thuần lừa đi.

Lại cho rằng trên người hắn còn tồn tại tình huynh đệ, ruột thịt vân vân gì đó.

"Nương tử, coi chừng động thai khí ." Trong lòng Đế Tuấn run sợ đỡ lấy nàng, nhìn thấy rõ hai mắt nương tử ngấn lệ, hai má run rẩy cười, mới lầm bầm hỏi "Phải cười như vậy sao?"

Không phải buồn cười.

Mà là bất đắc dĩ cười.

chẳng lẽ hắn không nhìn ra nàng có bao nhiêu bất đắc dĩ sao?

"Lam cô nương đã đứng đợi ở cửa hồi lâu, gọi nàng vào đi." Dùng ngón tay lau đi nước mắt, Mộ Lăng Không mạnh mẽ kiềm chế tươi cười trở lại, nàng có dự cảm, kế tiếp sẽ lại có một hồi kịch hay cho xem.

Nàng luôn luôn chú ý nên không cần bỏ lỡ.

... ... . .

Bộ dạng của Lam Thiên Thiên đúng chuẩn nữ tử Nam quốc, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo, đặc biêt là đôi mắt trong suốt, sóng thu dập dờn, lúm đồng tiền khẽ cười, xấu hổ cùng e sợ, đáng yêu nói không nên lời.

Bộ dáng nàng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng bản thân lại có một loại khí chất làm cho người ta đui mù.

Bất luận nam nữ, chỉ cần nhìn một cái, tuyệt đối khó quên.

Có người ngoài ở đây, trên mặt Đế Tuấn vẫn luôn tràn đầy băng hàn, lạnh lùng xa cách, không cho phép đến gần.

Ngược lại Mộ Lăng Không vì có quan hệ với Thái Nhất, phá lệ nhiệt tình, tự mình tiến lên, kéo Lam Thiên Thiên ngồi xuống, chọn một cái chủ đề làm cho người ta không cảm thấy căng thẳng, chậm rãi bắt chuyện.

Lam Thiên Thiên vẫn là thận trọng, từng câu từng chữ, cân nhắc nói ra.

Trước mặt là đôi nam nữ nắm quyền cao nhất của Mạc Thương quốc này.

Hiệu lệnh thiên hạ, quyền sinh sát trong tay, không dám không theo.

Cho dù nương nương dùng giọng điệu hết sức hào nhã nói chuyện cùng nàng, Lam Thiên Thiên cũng không có quên tôn ti, đúng mực vừa vặn.

Nhưng không thể không nói lời nào, lập tức cố hết sức mỉm cười trả lời câu hỏi, miễn cho họa từ trong miệng mà ra, hối tiếc không kịp.

Thật là một nữ tử cẩn thận thấu đáo, cùng với vẻ khờ dại rực rỡ bên ngoài của nàng, thật có vài phần không hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.